Chương 80: Mao Sơn Hành Tẩu (2).
Đạo giáo bao gồm tiên đạo, nhân đạo.
ma đạo ba giáo nghĩa lớn, tuy khái niệm không giống nhau, nhưng vị thần mà ngay từ đầu họ tín ngưỡng đều như nhau cả.
Trận chiến phong thần ba đạo phái tranh đấu quyết liệt, các vị thần của đạo giáo cũng mạnh ai nấy tìm chiến đội cho mình, hầu như họ đều lựa chọn tiên giới và nhân giới, nhưng ma đạo chỉ vỏn vẹn có vài vị thần đứng ra bảo vệ mà thôi.
Đối với cái chết của ma đạo tổ sư, ai cũng cho rằng nguyên nhân chính là do các vị thần đã bỏ rơi họ.
Là một vị thần cố hữu lâu đời, Đẩu Mẫu Nguyên Quân đã chọn nhân đạo, Cửu Thiên Huyền Nữ đi theo tiên đạo.
Bây giờ chuyện của môn đạo có liên quan đến nhân giới, cho nên đối với thánh điện của Đẩu Mẫu Nguyên Quân đang rất được xem trọng.
Thánh điện Đẩu Mẫu của Huệ Tề Quán chỉ vừa kiến lập trong vài năm gần đây thôi, nghe nói trong lúc thi công thần điện, một con tê tê lớn có thâm niên nghìn năm tu luyện đã chạy ra khỏi núi.
Các cao nhân phủ Thiên Sư vừa hay tin đã vội vàng đuổi theo, lập trận tru sát Thiên Cang Bắc Đẩu để diệt quái.
Đại hội luân đạo được diễn ra vào mười giờ trưa hôm nay, bây giờ vẫn còn sớm, tôi liền theo chân Khương Tuyết Dương với danh nghĩa là đệ tử để cùng cô ấy đi khắp nơi thăm lễ.
Toàn Chân giáo được xếp thứ ba trong năm đạo thống lớn, chỉ đứng sau núi Long Hổ Chính Nhất Uy Mãnh và giáo phái Võ Đang.
Thứ tư chính là giáo phái Mao Sơn đứng đầu về phù lục thuật pháp, phái Lao Sơn được xếp cuối cùng.
Tuy thứ hạng của phái Mao Sơn không cao, nhưng danh tiếng của đệ tử trong đạo giáo lại truyền tai khắp thiên hạ.
Đạo thống nhà này lấy tu hành nhập thế làm chính, đề xướng hồng trần luyện tâm, với lại Mao Sơn bây giờ đã có hành tẩu thiên hạ của riêng mình luôn rồi.
Nghe nói đợt sắp xếp thứ hạng lần sau của đạo môn, phái Lao Sơn thì vẫn ở nguyên vị trí, nhưng phái Võ Đang nhất định sẽ bị tụt hạng, còn về Toàn Chân giáo cùng phái Mao Sơn ai mạnh hơn ai… Vậy thì còn phải xem biểu hiện của hành tẩu thiên hạ hai nhà như nào…“Người đó chính là Chương Nhược Hư, tu vị huyền quan tiên phong, từng thử qua một lần kết tụ nguyên thần, tinh thông phù lục, còn luyện thành thuật pháp xích thần tiên trong truyền thuyết của đạo môn.”
Khương Tuyết Dương nhìn về phía trước rồi nói.
- Giải thích từ "Xích" ở đây có nghĩa như cọng dây thừng rất to và chắc.
Hết giải thích.
Tôi thuận theo hướng của cô ấy nhìn, phát hiện ra có một vị đạo sĩ trung niên mặc bộ đồ vải lanh, trên lưng đeo một túi bách bảo, ngũ quan sâu sắc, thân hình rất gầy, nhưng khoác trên mình chiếc đạo bào rộng thùng thình, tùy tiện dùng đại một sợi dây đai cột ngay thắt lưng, bên hông còn treo một cây phù bút dài tầm hai thước.
“Sư phụ, xích thần tiên lợi hại lắm hả?” Tôi hỏi.
“Tuy thời đại Mạt pháp đạo sĩ có thể hô mưa gọi gió, nhưng lại không có bản lĩnh ngự hành trên không.
Mà xích thần tiên này lại có thể trực tiếp đưa người lên không trung vạn trượng, sau đó dựa vào một chiêu thức khác trong đạo môn để điều khiển gió thì đã có thể đi lại trên không trung luôn đấy.”
“Thế bay được bao xa?”
“Bất luận là xích thần tiên hay là điều khiển giờ vạn dặm, thứ đang tiêu hao chính là chân khí, có thể bay được bao xa thì phải xem huyền quan tích lũy được bao nhiêu chân khí rồi.”
Được một lúc thì Chương Nhược Hư cũng chú ý đến sự tồn tại của Khương Tuyết Dương, rồi bước về phía này.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, gặp qua Chương sư huynh.”
Khương Tuyết Dương giành mở miệng trước.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, bây giờ vẫn còn sớm, không biết Khương sư đệ có muốn ra ngoài đi lại một chút?” Chương Nhược Hư đáp lễ rồi hỏi.
“Được ạ.”
Trong đạo môn không phân biệt nam nữ, chỉ có hai đạo Càn Khôn, cho nên dù Khương Tuyết Dương là nữ, thì Chương Nhược Hư vẫn gọi cô ấy là sư đệ.
Huệ Tề Quán nằm sâu trong núi, địa điểm quan cảnh rất nhiều, lúc này tôi đang đi theo sau hai người họ đến rừng phong trước mặt.
Thu ngập rừng phong, sương nhuộm đỏ lá, gió Tây thổi về, đẹp không gì sánh bằng.
“Vị thí chủ này là…?” Chương Nhược Hư hỏi về tôi.
“Đồ đệ của tôi, Tạ Lan.”
“Tạ Lan? Chính là vị tiên sinh thành hôn với Hoàng Hà Nương Nương sao? Chương Nhược Hư kinh ngạc hỏi.
“Không sai.”
Khương Tuyết Dương mỉm cười đáp.
“Sư đệ quả đúng là hơn người mà, chơi lớn đến thế ư?” Chương Nhược Hư nói.
Khương Tuyết Dương không muốn cùng anh ta nói quá nhiều chuyện về tôi, trực tiếp nói tránh sang chuyện đại hội luân đạo lần này và nhân vật chính đó là Lữ Thuần.
Cô nói Lữ Thuần lần này kết tụ nguyên thần thành công, địa vị của phủ Thiên Sư đã được vĩnh cố, đạo môn trăm năm vẫn phải phong phủ Thiên Sư vi tôn rồi.
“Vậy thì chưa chắc.” Chương Nhược Hư không đồng tình.
“Ồ?” Khương Tuyết Dương thắc mắc.
“Phủ Thiên Sư vì huyền cơ đàm Cửu Long đã mưu hoạch trăm năm, lần này đều đem hết chủ chốt thả vào ván này, tuy không biết họ rốt cuộc có mưu đồ gì, nhưng chỉ cần mưu đồ thành công cốc, phủ Thiên Sư nhất định sẽ ăn một vố thật đậm.”
“Chương sư huynh sao lại nói như thế?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Hoàng Hà Nương Nương của Ma đạo đã dám dùng danh nghĩa đại hôn để nhấn mạnh nhập thế, sau lưng nhất định sẽ có thủ đoạn để đối kháng với phủ Thiên Sư.
Mà tôi còn nghe nói cô ấy còn sở hữu mệnh cách Phá Quân, cũng chính là vị tướng sát phạt quả đoán, hoành hành ngang dọc, tên Lữ Thuần của phủ Thiên Sư chưa chắc gì có thể thắng nổi cô ấy.” Chương Nhược Hư nói.
“Loạn cục đàm Cửu Long không phải cá nhân có thể định thắng bại được, bây giờ vị Phá Quân này đã không còn là vị tướng một đao chém đứt sông Vong Xuyên nữa, trận đối quyết cuối cùng vẫn phải xem nội tình bên trong mỗi giáo phái, chỉ là không biết đã hơn ba nghìn năm trôi qua, Ma đạo còn lại được bao nhiêu người để sử dụng mà thôi.”
Hai người vừa đi vừa nói, mọi thứ đều liên quan đến đàm Cửu Long.
Trò chuyện được một lúc, Chương Nhược Hư đề cập đến dự tính sau này của Toàn Chân giáo.
“Thật không giấu gì sư huynh, vốn dĩ chưởng giáo còn kỳ vọng tôi có thể chia một chén canh, bây giờ phủ Thiên Sư lại tế ra Lữ Thuần - Một con cờ chí mạng, sư đệ này chắc chỉ có thể ở trên đài ngóng trông mà thôi.”
“Sư đệ thật biết nói đùa.
Long Hổ hành tẩu đã thất truyền, Chung Nam còn có Khương Tuyết Dương.
Nếu như sư đệ cam tâm tình nguyện bàng quan trên đài, Chương Nhược Hư ta há chẳng phải bây giờ có thể lập tứ đả đạo hồi phủ rồi?” Khi Chương Nhược Hư nói câu này, ánh mắt anh ta bất giác nhìn qua tôi.
“Đi thôi, có lẽ bây giờ Lữ Thuần đã hiện thân rồi.”
Khương Tuyết Dương nói.