Chương 81: Trăm Mắt Dõi Theo (1).
Một lần nữa quay về với thánh điện Đẩu Mẫu Nguyên Quân, quả nhiên người của phủ Thiên Sư đã có mặt đầy đủ.
Chưởng giáo đương thời của núi Long Hổ Chính Nhất Uy Mãnh ngồi ở phía trước, giống như một ngọn núi bất động, cùng với vẻ mặt nghìn năm không đổi.
Tuổi tác của chưởng giáo núi Long Hổ lớn hơn so với Trần quán chủ rất nhiều, thậm chí vị đạo sĩ năm xưa còn phải gọi ông một tiếng sư huynh.
Sau khi phủ Thiên Sư kiểm soát nội bộ và đối ngoại của núi Long Hổ, chưởng giáo chỉ còn lại một cái hư danh mà thôi, cho nên đạo môn hiện giờ nhắc đến núi Long Hổ chỉ gọi là phủ Thiên Sư, không còn xưng hô theo Chính Nhất Uy Mãnh nữa.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, ngay lúc tôi vừa bước chân vào thánh điện, dường tôi nhìn thấy chưởng giáo có hơi hé mắt nhìn tôi một cái.
Tôi nhìn thấy Lữ Thuần rồi, hắn quay lưng lại với cửa đại điện, xung quanh có rất nhiều đệ tử tinh anh đang vây quanh hắn, giống như mặt trăng xung quanh những vì sao nhỏ vậy.
Những người trong đạo môn có mặt đều dùng ánh mắt sáng rực để nhìn theo bóng lưng của hắn, có ngưỡng mộ, có sùng bái, có tôn kính, cho kiêng dè, thậm chí là đố kỵ.
Hắn khoác trên mình chiếc đạo bào màu đen, không dính một chút hoa văn.
Bên hông chính là vật trấn bảo của đạo Chính Nhất, Tam Ngũ Trảm Tà Hùng Thư Kiếm.
- Giải thích từ "Hùng Thư" nghĩa là đực cái, trống mái.
Hết giải thích.
Thanh kiếm này được rèn bởi Trương thiên sư, một trong bốn vị đại sư nổi danh trong thời đại Mạt pháp của nhân đạo, thanh kiếm chia thành kiếm đực và cái.
Kiếm đực ba thước ba, kiếm nặng vô phong, chí cao chí dương.
Kiếm cái tinh khiết như ngọc, dài không quá một thước, có thể dùng làm kiếm bay.
Kiếm đực trọng sát, kiếm cái trọng đạo.
Thanh kiếm mà Lữ Thuần mang theo hôm nay chính là kiếm đực có tính sát phạt cực cao, thanh kiếm cái còn lại trước giờ đều do chưởng giáo bảo quản.
Tiếp theo sau đó là một tiếng chuông vang lên, thánh điện Đẩu Mẫu Nguyên Quân liền trở nên tĩnh lặng, các vị đệ tử phủ Thiên Sư vây quanh Lữ Thuần lần lượt đi về chỗ ngồi, và hắn cũng từ giây phút đó mà quay mặt về phía quần chúng.
Nhìn bóng lưng tôi cũng đã biết độ tuổi của Lữ Thuần chắc vẫn còn trẻ lắm.
Nhưng tôi lại không ngờ hắn lại trẻ đến như vậy.
Tuyệt đối không vượt quá hai mươi lăm, khuôn mặt thậm chí vẫn còn non nớt và trẻ lắm, thuộc dạng thanh niên kiêu ngạo ấy.
Chả trách người xưa lại hay nói: Anh hùng xuất thiếu niên, cũng chỉ có thiếu niên mới có dũng khí năm lần bảy lượt thử sức kết tụ nguyên thần như thế.
Tuổi tác càng cao thì đắn đo càng nhiều, nhuệ khí không có thì đành phải trở nên tầm thường là chuyện đương nhiên thôi.
Không cần nói cũng đủ hiểu rồi, Lữ Thuần là một người rất ngông cuồng, ánh mắt lạnh nhạt, từ từ lướt một vòng khắp thánh điện, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch mép cười ra vẻ thần bí lắm.
Những người có mặt tại hiện trường đều cảm nhận được sự ngông cuồng từ hắn, nhưng lại không ai dám nói gì, vì hắn có tư cách để ngông cuồng mà.
Bởi hắn ta bây giờ chính là đương kim đạo môn duy nhất thuộc cảnh giới nguyên thần.
Lữ Thuần đưa mắt quét qua đám đông, ngưng đọng lên mỗi người có ngắn có dài.
Có một số người đáng để hắn chú tâm đến, số còn lại thì cũng chỉ như con ong cái kiến mà thôiHiện giờ trong đại điện đã có ba vị hành tẩu, Lữ Thuần của phủ Thiên Sư, Chương Nhược Hư của phái Mao Sơn, Khương Tuyết Dương của Toàn Chân giáo.
Đều là hành tẩu, rất khó tránh việc phân bua với nhau.
Cho nên Lữ Thuần đã nhìn về phía Chương Nhược Hư được một lúc, nhưng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng khi bắt đầu di chuyển tầm mắt, hình như hắn còn lắc nhẹ đầu nữa.
Cử chỉ này khiến cho phái Mao Sơn cảm thấy vô cùng nhục nhã, mà sắc mặt Chương Nhược Hư cũng trở nên khó coi đến cực điểm.
Rất nhanh Lữ Thuần bắt đầu quan sát Khương Tuyết Dương, ánh mắt ban đầu chính là bình đạm, tiếp theo đó là nghiêm túc, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu.
Rất rõ ràng, Khương Tuyết Dương đã không thuộc phạm vi cố kỵ của hắn nữa rồi.
Đại hội luân đạo ngày hôm nay chủ yếu là lễ đón gió cho Lữ Thuần, nhưng biểu hiện của hắn quả thật khiến người ta khó xử.
Thân là chủ chốt, lại không nói lời nào chỉ đưa mắt quét qua đám đông, đây là một chuyện vô cùng bất lịch sự.
Thế nhưng, các vị trưởng bối cùng với sư phụ của Lữ Thuần cũng chẳng ai lên tiếng, chứng tỏ phủ Thiên Sư vốn dĩ muốn mượn Lữ Thuần để cường thế lập uy.
Các đạo môn cùng âm ti có mặt đều là vì đàm Cửu Long mà đến, mà đàm Cửu Long lại bị phủ Thiên Sư chiếm làm của riêng, chỉ xem Hoàng Hà Nương Nương của Ma đạo làm đối thủ.
Hiện giờ tiết Hạ Nguyên chỉ còn vỏn vẹn vài ngày, phủ Thiên Sư nhất định phải làm cho những người đánh chủ ý lên đàm Cửu Long khiếp sợ.
Chưởng giáo của mỗi phái đều là cáo già, ai mà không biết tâm tư của phủ Thiên Sư cơ chứ.
Đương nhiên sẽ không ai chỉ trích sự thất lễ của Lữ Thuần, khi chân tướng đàm Cửu Long chưa được sáng tỏ thì chẳng ai chủ động rời khỏi đâu.