Cửu Long Kéo Quan

Chương 83: Phong Vũ Dục Lai (1).

Chương 83: Phong Vũ Dục Lai (1).

Lữ Thuần ép tôi phải đưa cấm bộ của Thùy Họa ra, đương nhiên tôi không nguyện ý đưa rồi.
Nhưng hắn ta vốn không quan tâm tôi muốn hay là không, thấy tôi đứng đó bất động, đột nhiên hắn đưa tay hướng thẳng trước ngực áo tôi.
Động tác của hắn nhanh như chớp, tôi còn chưa kịp phản ứng gì, thì hắn đã đưa tay xé rách áo tôi, giây tiếp theo đôi cấm bộ liền rơi vào tay hắn mất rồi.
“Cấm bộ này là ai cho ngươi?” Lữ Thuần bóp chặt lấy cấm bộ hỏi tôi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Thùy Họa là ai?” Lữ Thuần nhìn vết tích trên cấm bộ hỏi tiếp.
“Tôi biết Thùy Họa là ai, hôm đó Hoàng Hà Nương Nương cùng tên tiểu tử này thành hôn, trên hôn lễ tôi có nghe qua cái tên này, Thùy Họa chính là vi danh của Hoàng Hà Nương Nương.”
Có người lên tiếng.
Khi tôi cùng Thùy Họa thành hôn, trên trời có sấm sét ập tới, trong đạo môn nhất định có không ít người âm thầm đến quan lễ, có người biết Thùy Họa là Hoàng Hà Nương Nương cũng không có gì là lạ.
“Thì ra là cô ta.”
Lữ Thuần hừ lạnh một tiếng, bàn tay liền cuộn chặt thành nắm đấm, khi mở ra lần nữa, đôi cấm bộ của Thùy Họa đã bị nghiền nát thành bột, như trọ bụi mà bay đi mất.
Tôi lớn từng tuổi này chưa bao giờ bị ai sỉ nhục đến thế, máu tươi nhất thời xộc lên não.
Trước là hắn dùng sức mạnh nguyên thần ép tôi quỳ xuống, tiếp đó lại trực tiếp động thủ với tôi, xé rách cả áo còn giật mất đôi cấm bộ mà vợ tôi làm tặng và hủy nó đi.
Hắn là hành tẩu thiên hạ cao cao tại thượng của phủ Thiên Sư, lại là người có đạo hạnh cao nhất trong đám đông, mà tôi chỉ là một người tầm thường đến cả cảnh giới thông linh cũng không phải.
Sự nhục nhã mà Lữ Thuần mang đến cho tôi đã vượt xa khỏi phạm vi chịu đựng, tôi không hận bản thân yếu ớt vô năng, bởi vì đây chính là sự thật không thay đổi được.
Tôi chỉ là phẫn nộ, nhưng phải kìm nén cơn giận để nhìn thẳng mặt hắn.
Dòng máu trong người đang chạy khắp cơ thể, não tôi đang trong trạng thái trống rỗng, và một cảnh tượng từ rất lâu về trước chợt nhiên xuất hiện trong tiềm thức tôi.
Đó là một đêm mùa hạ, dưới ánh đèn mờ ảo, cha tôi đang ở nhà chính đánh mạt chược cùng họ.
“Đôi gò bồng của vợ lão Tạ a !”
Một người đàn ông vứt con bài lên bàn.
“Rõ ràng là hai đồng, sao lại nói là gò bồng vợ lão Tạ cơ chứ?”
“Tròn tròn lại to to, thế anh nói nó giống gì cơ?”
“Ha ha, thế cũng chưa chắc là gò bồng mà, mông của vợ lão Tạ cũng to tròn căng mọng lắm đó thây.”
“Uầy, tôi mà có cô vợ giống như bà nhà lão Tạ đây, còn đánh cái rắm mạt chược gì nữa chứ, một phát đến sáng cho rồi á.”
“Sợ rằng cơ thể lão Tạ chịu không nổi đó chớ, anh xem eo của bà nhà hắn thon chưa kìa, chắc cũng điêu luyện lắm đây, chỉ vài phát đã hạ gục lão Tạ mất rồi còn gì.”
“Ha ha ha.”
Những lời nói vô sỉ, những giọng cười nham nhở, từ đầu đến cuối tôi không nghe thấy cha tôi đáp lại câu nào.
Ông vốn là người thật thà, chắc hẳn đã quen với việc bị người ta trêu đùa.
Sơn cùng ác thủy xuất điêu dân, người hiền lành luôn bị ức hiếp, cha tôi là con một không có anh chị em đối ứng, những người trong thôn đâu ai xem ông ra gì.
Cũng không trách ông không có tiếng nói, một nông dân không có văn hóa, lúc nông nhàn luôn phải tìm việc để làm thêm.
Đêm ngày hè oi bức, lại nhiều muỗi, tôi ngủ cũng không ngon lành gì, nghe thấy họ lấy mẹ tôi ra đùa giỡn, lửa giận trong lòng liền trỗi dậy, nên đã leo xuống giường bước ra ngoài.
Cha tôi hỏi sao tôi lại thức rồi, muốn dẫn tôi về phòng để dỗ tôi ngủ lại, tôi làm lơ ông mà nhìn trân trân vào ba người đó.
Ban đầu ba người đó chỉ xem tôi như một đứa trẻ, nhưng phát giác được ánh mắt tôi rất bất thường, trong miệng còn mắng mỏ nói thằng nhãi ranh này bộ mộng du hay sao vậy, nhìn cái đách gì mà nhìn, sau đó sắc mặt của họ rất nhanh đã thay đổi hẳn.
“Những kẻ dám làm nhục cha mẹ Tạ Lan ta, giết giết giết giết giết giết giết!”
Tôi nhìn bọn họ một hơi nói ra bảy chữ “Giết”, nhưng chuyện này cha mẹ tôi chưa từng nói lại với tôi bao giờ.
Bây giờ, đối mặt với sự sỉ nhục của Lữ Thuần, sát ý trong đầu tôi liền tích tụ lại.
Trời sinh vạn vật cho người, người không một vật tế trời, là người đáng phải giết.
Cảnh giới nguyên thần thì đã sao, thật sự mạnh đến như vậy à?Trong lúc tôi đang định mở miệng ra nói bảy chữ “Giết”, đột nhiên giọng nói của Khương Tuyết Dương vang lên bên tai tôi: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn.”
Chỉ vỏn vẹn vài chữ giống như uyển nhược tịnh tâm chú, khiến tôi từ trong sát ý điên loạn lập tức bừng tỉnh.
Đồng thời, bên phía trên đại điện, vị chưởng giáo nghìn năm bất động cũng lên tiếng nói: “Lữ Thuần, đến tức là khách, không được vô lễ.”
“Hôm nay ta không động đến ngươi, là bởi vì ngươi có dính líu đến ngọn nguồn của vị hành tẩu năm xưa, nếu không thì ngươi cũng không sống được đến bây giờ đâu.”
Nói xong câu này, Lữ Thuần quay người đi về chỗ của mình.
“Tạ Lan là đồ đệ của tôi, Lữ hành tẩu không còn gì để nói với tôi sao?” Khương Tuyết Dương lạnh lùng nói.
“Ồ, thế Khương hành tẩu muốn tôi nói gì?”
“Làm nhục đồ đệ trước mặt sư phụ mình như vậy, người làm sư như tôi sao có thể không để tâm đến được, như vậy há chẳng phải khiến đệ tử ta quá thất vọng đi? Không phải Lữ hành tẩu muốn lĩnh giáo kiếm Phong Vũ của tôi sao? Tôi cho anh một cơ hội.”



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất