Cửu Long Kéo Quan

Chương 84: Phong Vũ Dục Lai (2).

Chương 84: Phong Vũ Dục Lai (2).

Những câu này cô ấy nói một cách thật vang vọng, rõ ràng là muốn đấu pháp cùng Lữ Thuần trong đại hội luân đạo này.
Lữ Thuần quay mặt lại nhìn Khương Tuyết Dương, khóe miệng liền nhếch lên và nói: “Được thôi.”
Cả hai người trước người sau rời khỏi thánh điện, đi ra quảng trường ở bên ngoài.
Đạo bào hôm nay Khương Tuyết Dương mặc là màu trắng, thanh kiếm pháp sư Trai Trám cũng băng thanh như ngọc.
Còn Lữ Thuần thì đạo bào màu đen, thanh kiếm cùng thế, hắc bạch đối lập nhìn bắt mắt vô cùng.
Tôi đi theo đệ tử của Toàn Chân giáo đến quảng trường, sau khi sát ý hoàn toàn biến mất, lúc này tôi lại lo sợ Khương Tuyết Dương phải so tài với Lữ Thuần hơn.
Các đệ tử trong Toàn Chân giáo nhìn tôi với ánh mắt thù địch, lần này Khương Tuyết Dương ra mặt cho tôi, nếu như cô ấy bại trận sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh vọng của Toàn Chân giáo, chuyện này chắc chắn sẽ tính sổ lên đầu tôi còn gì.
“Long Hổ hành tẩu đã thất truyền, Chung Nam còn có Khương Tuyết Dương.
Nay Long Hổ hành tẩu lại một lần nữa quy vị, Khương Tuyết Dương phong quang bao nhiêu năm nay, cũng đã đến lúc thoái vị rồi.”
“Vậy thì chưa chắc à, Lữ Thuần là nguyên thần, Khương Tuyết Dương có bại trận cũng là vinh hạnh của cô ấy.”
“Đạo môn lấy thực lực dẫn đầu, bại trận tức là bại trận, cậu nghĩ tất cả mọi người đều tính toán đến những thứ đó sao, uy danh quét đất thì vinh quang cái rắm gì nữa.”
“Lữ Thuần vốn đã muốn đánh chủ ý đạp lên địa vị của người ta đi lên, lúc này Khương Tuyết Dương muốn ra mặt cho đồ đệ mình vừa hay lại trúng ý của hắn rồi còn gì.
Ngược lại là Chương Nhược Hư của phái Mao Sơn, biết thân biết phận nên đã dám hó hé gì đâu.”
“Vừa nãy nghe Lữ Thuần nói tên Tạ Lan này có liên quan đến ngọn nguồn của vị đạo sĩ năm xưa, rốt cuộc trên người hắn có huyền cơ gì chứ? Vậy mà có thể khiến Ma đạo cùng phủ Thiên Sư xem trọng thế?”
“Ai mà biết được, nói chung là không thoát khỏi liên quan đến đàm Cửu Long đâu, nếu không thì vì sao Khương Tuyết Dương lại nhận hắn làm đồ đệ, còn dựa vào huyền quan để khiêu chiến với nguyên thần chứ!”

“Huyền quan vượt cảnh khiêu chiến nguyên thần, kết cục như nào không nói thì cũng đã rõ hết rồi.”
“Thật đáng tiếc, Khương Tuyết Dương trước giờ luôn thông minh tỉnh táo, lần này lại hành sự hồ đồ như thế.”
Trận đấu pháp còn chưa bắt đầu, những lời bàn tán xôn xao của đám đông đã làm tăng thêm bầu không khí cho cuộc so tài hiếm có lần này.
Sau khi nghe được cuộc đối thoại của các đạo sĩ của Toàn Chân giáo, thì thái độ của họ đối với tôi càng lạnh nhạt hơn.
Thật ra nếu như Khương Tuyết Dương từ đầu tới cuối không lên tiếng thì tôi cũng chẳng so đo gì, cũng không vì cô ấy không ra mặt giúp tôi mà trách cứ.
Bởi vì Lữ Thuần vốn dĩ là một thằng điên có tiếng trong đạo môn, Khương Tuyết Dương không cần chấp nhất với loại người như thế.
Bây giờ cô ấy vì tôi mà ra mặt, trong lòng tôi cảm thấy vừa xúc động vừa tội lỗi.
Phát giác được địch ý càng lúc càng mạnh của các đệ tử Toàn Chân giáo, tôi liền tách rời khỏi họ, tìm một vị trí tương đối ít người để quan sát.
Hôm nay không chỉ có năm đạo thống lớn đến tham dự, mà còn có một số đạo thống nhỏ hoặc những đạo thống không nổi danh cũng có phần góp mặt.
Những đạo thống nhỏ này đến không nhiều người, bởi vì không phải ai cũng có tư cách để tham dự.
Bên cạnh tôi là một đạo cô đeo nón có vải che mặt, trước khi tôi chưa đi qua chỗ này, bên cạnh đạo cô không có ai đứng cạnh cả, thật yên ắng.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, tôi cứ cảm thấy bóng dáng này có vài phần quen thuộc, nhưng cô đến từ đạo phái nào thì tôi chả biết.
Trận đấu bắt đầu rồi, Khương Tuyết Dương cùng Lữ Thuần đồng thời bắt đầu tế kiếm.
Kiếm pháp thành danh của Khương Tuyết Dương chính là Phong Vũ kiếm, dùng chân khí để vận chuyển lên thanh kiếm, cảm nhận nguyên khí dâng trào của đất trời, niệm thuật chú của Phong Bá Vũ sư để trợ lực điều khiển mưa gió cho thanh kiếm.
Chiêu thức của bộ kiếm pháp này rất đơn giản, nhưng muốn phát huy tất cả uy lực của nó thì khó gấp trăm lần.
Hôm ấy cô nói với tôi rằng phải có chân khí mới có thể vận chuyển, nhưng thật ra chỉ dựa vào chân khí vẫn không đủ, vi danh của Phong Bá Vũ sư không phải ai cũng có thể mượn được đâu.
Đạo tâm thông minh, tâm niệm thành khẩn, mới có thể mượn danh nghĩa của thần thánh để thi pháp niệm chú, nếu không thì sẽ bị thần minh từ bỏ.
Khương Tuyết Dương dùng kiếm Phong Vũ để tu hành, từ nhỏ chỉ tôn thờ Phong Bá Vũ sư, ngày ngày khấu bái dâng hương, mới có thể tùy ý thi triển pháp kiếm.
Nhưng Lữ Thuần lại không giống vậy, Lữ Thuần dùng kiếm Thiên Cang Ngũ Lôi để tu hành, mà bộ kiếm pháp này do Trương Thiên Sư sáng lập, chỉ cần kiếm đực tam ngũ trảm tà trong tay, liền có thể dùng nguyên thần để thao túng uy lực của thanh kiếm Thiên Cang Ngũ Lôi này, nói đến đây thì mọi người cũng đã hiểu sức mạnh của nó rồi đúng không?Nổi gió rồi, Khương Tuyết Dương mượn lực gió để ra tay trước, một kiếm hướng về phía của Lữ Thuần…


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất