Chương 90: Phong Thủy Thủ Bút (2).
“Đạo tâm của ngươi bất minh, ngay đến cả khí chất của phàm nhân cũng không bằng, phủ Thiên Sư quả thật rất hồ đồ khi lựa chọn ngươi làm hành tẩu thiên hạ.
So với vị hành tẩu năm xưa, ngươi không chỉ kém xa chút ít, mà phải nói là một trời một vực!”
Sắc mặt của Lữ Thuần trắng bệch như giấy, ban đầu còn không nói được câu nào, nhưng khi Phong thần nhắc đến vị đạo sĩ năm xưa, cuối cùng cũng chạm vào nỗi đau của hắn.
“Đạo sĩ năm xưa chẳng qua chỉ là tiên phong huyền quan, làm sao tôi lại không bằng người đó được!”
Lữ Thuần lớn tiếng phản bác.
“Tâm tính, nhân phẩm, khí chất, đạo pháp, có thứ nào ngươi hơn được hắn? Trương Viễn Sơn, ngươi đến nói với Lữ Thuần đi, hắn cùng với sư đệ của ngươi khác biệt chỗ nào!?” Phong thần chuyển hướng qua chưởng giáo núi Long Hổ hỏi chuyện.
Chưởng giáo núi Long Hổ trầm mặc không trả lời, trên mặc lộ ra vẻ bi thương tột cùng, dường như đang hoài niệm đến vị đạo sĩ năm xưa.
“Chưởng giáo, tôi…” Lữ Thuần mở miệng ra nói, nhưng phát hiện chưởng giáo căn bản không nhìn đến mình nên đã ngừng lại.
“Tôi đã từng không hiểu vì sao Tứ Đại Phán Quan lại đưa ra lời tiên đoán như thế, vị đạo sĩ năm xưa tu vi chẳng qua chỉ là một tiên phong huyền quan, mà đồng thời Khương Tuyết Dương cũng vậy.
Bây giờ nhìn thấy Phong thần hạ giới, tôi đã hiểu vì sao thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, Tứ Đại Phán Quan mở lời không thể sai vào đâu được.”
Thành Hoàng gia lên tiếng.
“Cũng không thể nói như vậy được, nếu thật sự giống như lời của Tứ Đại Phán Quan đã nói, há chẳng phải phủ Thiên Sư chúng tôi từ đây sẽ không còn ai xứng danh hành tẩu thiên hạ?” Một vị đạo sĩ già của phủ Thiên Sư nói.
“Lữ Thuần tâm tính chưa ổn định, cũng bởi vì y còn quá trẻ.
Xét về tư chất tu đạo, quả thật vị hành tẩu trước đó không thể so với y được.”
Lại có người lên tiếng nói giúp Lữ Thuần.
“Dù sao cũng là nguyên thần duy nhất trong thời đại Mạt pháp, vẫn mong Phong thần độ lượng tha thứ cho tiểu nhân vô tri, xin đừng làm hại đến tính mạng của hắn, nhân đạo chúng tôi về sau ắt sẽ vì Phong thần tạc tượng vàng, thỉnh vào Tam Thanh Điện.”
Vị đạo trưởng già vừa nãy lại nói tiếp.
“Khi xưa Tam Đạo tranh phong ta không lựa chọn đứng về phía ai, thì bây giờ ta vẫn sẽ không làm khó nhân đạo các ngươi, nếu không thì vị tổ sư trong Hàm Cốc Quan kia dễ gì bỏ qua cho ta.
Chỉ là kẻ sỉ nhục người khác ắt phải bị trừng phạt, ta sẽ không làm hại đến tính mạng của hắn, nhưng tu vi cả đời của hắn cũng đừng mong giữ lại!”
Phong thần gằn giọng nói.
“Vẫn mong Phong Thần suy xét, trong thời đại Mạt pháp ngài hạ giới triển khai thần tích đã phạm phải cấm kỵ của Thiên Đạo, nếu như ngài đích thân động thủ với người phàm, Thiên Đình nhất định sẽ không tha cho ngài.”
Ngữ khí của ông ta bắt đầu ngỗ ngược.
“Ha ha.
Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?” Phong thần cười lạnh đáp.
“Phong thần các hạ chớ quên rằng bản thân mình đang ở đâu.”
“Chủ thần nhân đạo tại thánh điện này là Đẩu Mẫu Nguyên Quân, đương nhiên ta biết điều đó.
Nhưng ý của ta đã quyết, bây giờ ta sẽ hủy đi tu vi của Lữ Thuần, ta cũng muốn xem thử Đẩu Mẫu Nguyên Quân có giống như ta, vì hắn ra mặt!”
Nói xong câu này, toàn bộ tinh quang trong mắt Khương Tuyết Dương rực sáng, tay trái tạo thành hình quyết pháp, chỉ thẳng lên đỉnh đầu của Lữ Thuần.”
Cũng vào lúc này, sấm sét trên trời bắt đầu có động tĩnh.
Khương Tuyết Dương ngước lên nhìn một cái, nhưng ngón tay vẫn như cũ đưa xuống.
Nếu như ngài ấy cảm nhận được thần niệm của Đẩu Mẫu Nguyên Quân, nhất định sẽ không tiếp tục như không có chuyện gì, nhưng hiện tại bây giờ người đang thao túng cơ thể Khương Tuyết Dương lại là Phong thần.
Ngón tay chỉ xuống, dường như có một luồng gió màu xanh từ ngón tay tản ra, chui vào đầu của Lữ Thuần.
Sấm sét vang dội khắp trời, nhưng lại không có tia sét nào kết tụ.
Qua một lúc sau, tiếng sấm dần dần tan biến trong hư vô.
Cuối cùng thì Đẩu Mẫu Nguyên Quân vẫn không hạ giới…“Sự việc đã thành, bây giờ ta liền trở về Thiên Đình thỉnh tội.
Nhưng ta vẫn phải khuyên chư vị một câu, trước khi thời đại Mạt pháp kết thúc, ta nhất định sẽ ban cho Khương Tuyết Dương phong thập bát bảo.”
Vết tích của Phong thần đã biến mất, pháp tướng cũng tiêu tán, cơ thể của Khương Tuyết Dương liền mềm nhũn ngã nhào xuống đất, hai vị đạo cô Toàn Chân giáo vội vàng chạy đến đỡ lấy cô.
Lữ Thuần vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, bên cạnh còn có vài đạo sĩ già phủ Thiên Sư hỏi han.
“Nguyên thần thế nào rồi?” Vẫn là ông đạo sĩ già lúc nãy lo lắng nhất.
“Không sao ạ, huyền quan vẫn còn, sư phụ, con không bị gì hết!”
Lữ Thuần mừng rỡ nói.
“Sao lại không có chuyện gì được, rõ ràng chính mắt ta thấy Phong thần đã ra tay với con mà, bây giờ thử lại xem có điều khiển được Thiên Cang Ngũ Lôi kiếm không?”Nói xong Lữ Thuần liền lập tức tế kiếm.
Rất nhanh sấm sét trên trời liền nổi dậy, chẳng khác gì lúc nãy.
Thấy tình huống như thế tôi cũng thắc mắc lắm, không lẽ Phong thần thật sự đã không làm gì hắn sao?Là bởi vì Đẩu Mẫu Nguyên Quân đã xuất động đến thần niệm sao?Tôi không biết lai lịch của Phong thập bát là gì, nhưng tôi biết rằng ngay cả Phong Bá, người đã tham gia trận chiến giữa Ngọc Hoàng và Xi Vưu, cũng không dám vô lễ với Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Nhưng tôi cũng không còn tâm trí nào để suy nghĩ đến những thứ này nữa, bây giờ sư phụ của tôi vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại.
Mời thần nhập thân sẽ chi phối mọi tinh lực trong cơ thể, rút cạn chân khí, cơ thể suy nhược, phải rất lâu mới có thể ổn định lại như trước.
Mấy thần bà thần côn trong dân gian, mời cái gì mà Sơn thần Thổ thần yêu tinh hoa lá cành này nọ cũng sẽ suy nhược một khoảng thời gian, nhưng người mà Khương Tuyết Dương mời đến chính là vị thần thứ thiệt của Cửu Thiên.
May mắn thay, đến chiều hoàng hôn thì cô ấy đã tỉnh lại.
Tuy rằng trên dưới Toàn Chân giáo đều nhìn tôi với ánh mắt thù địch, nhưng tôi vẫn túc trực bên phòng cô ấy để nghe ngóng tin tức.
Khi tôi vào thăm cô, trên người cô chỉ có bộ đồ ngủ ngồi xếp bằng trên giường, khuôn mặt trắng bệch không có một tí máu, đôi mắt đen long lanh cũng mất đi sức sống của thường ngày, nhìn tiều tụy đi rất nhiều.
Những câu nói hổ thẹn thì tôi không nói nên lời, Khương Tuyết Dương tùy tiện an ủi tôi vài câu liền bảo tôi về nhà trước đi.
Trước khi tôi rời khỏi, tôi hỏi cô ấy Phong thần rốt cuộc có làm gì Lữ Thuần không?Nhắc đến chuyện này, khóe môi của Khương Tuyết Dương cong lên thành nụ cười thật đẹp, má bên trái còn lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Sao lại có khả năng không làm gì chứ, tôi bị hắn sỉ nhục như thế, Phong thần sao mà dễ dàng tha cho hắn vậy được.”
“Nhưng sao nhìn hắn ta như không có chuyện gì xảy ra vậy? Hắn vẫn còn sử dụng được Thiên Cang Ngũ Lôi kiếm kia mà?” Tôi nói.
“Ha ha, đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.
Phong thần nhà tôi, trước giờ không phải vị thần khoan dung độ lượng thế đâu.”
…