Cửu Long Kéo Quan

Chương 91: Đạo Sĩ Năm Xưa (1).

Chương 91: Đạo Sĩ Năm Xưa (1).

Sau này, đại chiến đàm Cửu Long bùng phát, đến khi Lữ Thuần tham chiến tôi mới hiểu Phong thần đã xử lý hắn như nào.
Trước đó tôi có từng nói qua, huyền quan đối với người tu hành vô cùng quan trọng trong cuộc đời của họ.
Thiên tôn cường giả thuộc cảnh giới huyền quan đều tôn xưng đây là thế giới nhỏ của riêng mình, chân khí cũng có thể diễn hóa vạn vật bên trong thế giới đó.
Nghe nói âm ti mười tám tầng địa ngục chính là thiên tôn huyền quan tử trận hóa thành.
Phong thần đã đưa một lực hủy diệt vào trong huyền quan của Lữ Thuần, từ đó về sau trong huyền quan của hắn sẽ không thể diễn hóa ra bất kỳ cảnh giới mới nào nữa.
Tất cả những gì hắn đang có hiện giờ đều sẽ bị thôi hủy, mà sức mạnh vốn có được diễn hóa bởi chân khí trong huyền quan của hắn, cũng sẽ theo đó giảm dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Nói theo cách khác chính là, Lữ Thuần đã phế rồi.
Người khác càng chiến càng hăng, còn hắn càng chiến thì càng giống phế vật.
Nếu như từ bây giờ hắn không giao thủ với bất kỳ ai nữa, thì hắn vẫn sẽ giữ được lực chiến ở cảnh giới nguyên thần.
Nhưng chuyện này sao mà có thể xảy ra được chứ, hành tẩu thiên hạ của núi Long Hổ không có mặt tham chiến thì ra thể thống gì nữa?Cái này thì dễ hiểu thôi, có nghĩa là thằng điên của đạo môn sắp phải đối mặt với món quà to đến bất ngờ.
Lúc này trời cũng đã tối, nhìn thấy sư phụ tôi không sao, cuối cùng cũng có thể an tâm xuống núi rồi.
Trong đại hội luân đạo hôm nay tôi đã trở thành tiêu điểm của quần chúng, từ nhà khách đi đến sân trước đạo quán, hễ ai trong đạo môn gặp tôi đều đưa mắt dõi theo, có vài người còn chỉ chỉ trỏ trỏ nữa chứ.
Khi tôi sắp đi hết sân trước đến cửa chính của đạo quán, có hai vị đạo sĩ trong Huệ Tề Quan chạy theo gọi tôi lại.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, quán chủ tìm thí chủ có việc cần bàn ạ.”
Một trong hai vị đạo sĩ đó lên tiếng .
Mấy ngày nay tôi luôn đi lại trong Huệ Tề Quán, các đạo sĩ trong này xem tôi như người vô hình vậy, hôm nay tìm tôi không biết có chuyện gì nữa đây.
Tôi bước theo hai vị đạo sĩ, rất nhanh tôi đã được đưa đến biệt viện riêng của Trần quán chủ.
Nơi này diện tích không lớn, lại rất tĩnh mịch, xung quanh trồng đủ các loại Mai, Lan, Thông, Trúc, tứ quân tử.
Khi tôi bước vào, thì Trần quán chủ đang đứng ở giữa sân, khác với dáng vẻ lúc trước tôi từng gặp, bây giờ cảm thấy ông ta rất hòa nhã, cũng rất dễ gần.
Ngẫm nghĩ cũng dễ hiểu thôi, bây giờ đa số đạo sĩ của phủ Thiên Sư đều đang có mặt, lúc này ông ta chẳng qua chỉ là một quán chủ nhỏ nhoi, đích thực không tính là gì cả.
Nói sâu hơn chút cũng chỉ có thể gọi là đệ tử tùy thân của vị đạo sĩ năm xưa, lại còn là một đệ tử tư chất tầm thường chẳng có gì đặc biệt.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, không biết quán chủ tìm tôi có việc gì?” Tôi đến trước mặt ông chào hỏi rồi nói.
“Vào đi, chưởng giáo đang đợi ngươi ở bên trong.”
Trần quán chủ trả lời với biểu cảm lạnh nhạt.
Nghe ông nói chưởng giáo muốn gặp tôi, trong lòng tôi bất giác run lên.
Trương Viễn Sơn chính là sư huynh của vị đạo sĩ năm xưa, ông tìm đến tôi, chắc chắn có liên quan đến chuyện trộm mạng.
Mà tình cảnh trên đại hội luân đạo tôi cũng nhìn ra được, không phải tất cả mọi người của phủ Thiên Sư đều xem vị đạo sĩ năm xưa là một niềm vinh dự, ví dụ như sư phụ của Lữ Thuần cùng với đạo sĩ già, có vẻ như họ không hài lòng vị đạo sĩ năm xưa cho lắm.
Trái lại là chưởng giáo núi Long Hổ lại rất để tâm đến chuyện của vị đạo sĩ đó, hoặc có lẽ do tình cảm sư huynh đệ của họ rất tốt.
Đẩy cửa đi vào, chưởng giáo đang quay lưng với tôi chăm chú nhìn bức tranh treo ở trong phòng.
Người trong tranh là một vị đạo sĩ mặt thanh mày tú, tôi không biết đó là ai cho đến khi tôi nhìn thấy thanh kiếm trong tay, đó là thanh kiếm mà Trần quán chủ luôn mang theo bên mình, xem ra đây chính là bức tranh vẽ vị đạo sĩ năm xưa.
Nghĩ đến đây tôi liền bắt đầu quan sát bức tranh này, một khuôn mặt rất bình thường, nhưng lại có đôi mắt điềm nhiên và tĩnh lặng.
Vị đạo sĩ tay cầm thanh kiếm pháp sư, đứng trên vách núi đón gió nhìn xa xăm.
Tôi quan sát rất lâu cũng không nhìn ra được huyền diệu gì, chỉ là một đạo sĩ rất bình thường, chẳng qua có một chút gì đó rất lãnh đạm và trang nghiêm mà thôi.
Chưởng giáo tìm tôi đến đây nhất định có liên quan đến việc trộm mạng, chuyện này ông biết tôi là người rõ nhất, cho nên trong lúc chúng tôi xem tranh cũng chẳng nói gì với nhau, mà tôi thì lại đợi ông ấy mở lời.
"Nhìn bức tranh này cậu có cảm giác gì?" Đợi một lúc sau, chưởng giáo mở miệng hỏi tôi.
"Không có cảm giác gì.
" Tôi thành thật trả lời.
"Y cùng cậu có chung một họ, cũng họ Tạ.
""Vậy ông ấy tên gì?" Tôi hỏi.
Lý do tôi hỏi như thế, là vì từ lúc tôi nghe nói về vị đạo sĩ này, cho đến nay vẫn chưa ai nhắc qua tên của ông ấy.
Bạch lão quỷ không nói, sư mẫu không nói, Khương Tuyết Dương cũng thế.
Ngay cả mệnh cách Phá Quân như Thùy Họa, cũng chưa từng nhắc qua tên của vị đạo sĩ này.
Tất cả những người từng nhắc đến người đó, đều chỉ gọi là vị đạo sĩ năm xưa.
Tôi từng hỏi Bạch lão quỷ người đó tên gì, nhưng cái tên này cũng giống như huyền cơ trong đàm Cửu Long, đều đã trở thành cấm kỵ không thể nhắc đến.
Người khác không được nói, nhưng chưởng giáo núi Long Hổ chắc chắn có thể nói cho tôi biết, bởi vì ông là chưởng giáo, là sư đệ, chỉ nhiêu đây cũng đã đủ tư cách gọi thẳng vi danh của người đó rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất