Chương 95: Cửu Long Kéo Quan (1).
Lần này Thùy Họa đã thay bộ đồ mới, không phải là những bộ đồ giấy tôi từng đốt cho cô ấy nữa, thay vào đó chính là một bộ áo giáp màu đen huyền, da của cô ấy rất trắng, so với bộ giáp màu đen huyền càng khiến cô trắng hơn, nhìn giống một món đồ sứ thật tinh tế.
Không chỉ mặc áo giáp mà cô ấy còn đeo binh khí bên hông.
Khác với kiếm pháp của đạo môn, binh khí cô ấy sử dụng là một cây đao.
Thân đao rộng và dày, tầm bốn thước hơn, một mặt chạm khắc hung thú ác linh, mặt kia chính là Nhật Nguyệt Tinh Thần.
- Giải thích "Nhật Nguyệt Tinh Thần" là cụm từ chỉ 4 trạng thái trong Tứ tượng: Nhật là Mặt Trời, tương ứng với Thái Dương.
Nguyệt là Mặt Trăng, tương ứng với Thái Âm.
Tinh là các vì sao đứng yên, định tinh, tương ứng với Thiếu Âm.
Thần hay Thìn là các ngôi sao chuyển động, hành tinh, tương ứng với Thiếu Dương.
Trong bí sử Đạo Tàng có ghi chép, năm xưa nơi mà Ma đạo lập giáo, binh khí mà Phá Quân đời đầu dẫn binh truyền đạo đại sát tứ phương, chính là một cây đao.
Cây đao đó có tên là đao Lưỡng Đoạn, tất cả đao quyết được gọi là Thiên Địa Giao Chinh âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết.
Đao ý tự lưu hải, nhất đao lưỡng đoạn.
Năm xưa Ma đạo tổ sư tử trận tại vực Trả Hồn, Phá Quân một mình xông vào âm ti, một đao chém đứt sông Vong Xuyên, đứt đoạn trăm năm.
Vì thế mà dẫn đến bao nhiêu là oan hồn bỏ trốn, đem đến cho âm ti những phiền phức bất tận.
Trước giờ cô luôn xuất hiện với vẻ dịu dàng nữ tính, đột nhiên bây giờ cô thay đổi thế lại nhìn không quen chút nào.
Càng cảm thấy nhạy cảm hơn với cây đao trong tay của cô ấy, bởi vì sát khí của nó quá nặng, từ lúc cô bước vào tôi liền cảm thấy rất khó chịu.
“Ngày mai chính là tiết Hạ Nguyên, em không thể tùy ý ra ngoài được, đem theo đao cũng chỉ là muốn phòng thân thôi.”
Thấy tôi nhìn cây đao, Thùy Họa liền nhẹ giọng giải thích.
“Đây chính là đao Lưỡng Đoạn?” Tôi hỏi.
“Đồ nhái thôi, trong lúc Bạch lão quỷ thu thập dữ liệu năm xưa của Phá Quân, dùng thép hàn Côn Lôn phỏng theo mà làm đấy.
Chứ nếu như là hàng thật, đao Lưỡng Đoạn không thể để lộ trước mặt người khác, bởi vì sát khí của nó quá nặng.”
“Đao là đồ nhái, vậy chắc chắn em cũng không biết Thiên Địa Giao Chinh âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết rồi?”
“Đao quyết đó là sau khi hợp đạo mới có thể lĩnh ngộ được, em đương nhiên là không biết rồi.”
Thùy Họa đáp.
“Đao không phải là thật, em cũng không biết Lưỡng Đoạn Quyết, Thùy Họa, anh thật sự nghĩ không ra lý do vì sao em lại muốn làm rầm rộ việc em nhập thế?” Tôi sốt ruột nói.
“Năm nay chính là phùng chín năm của anh, Diêm Vương điểm Mão ba lần không chết, anh nghĩ mình sẽ có cơ hội thứ tư sao? Huống hồ chỉ cần một ngày anh không thức tỉnh xá mệnh, thọ nguyên, ngộ tính, tâm cảnh thì sẽ không khác gì với người thường cả, em không sợ phải chờ đợi anh, em chỉ sợ đến lúc anh già rồi sẽ…” Thùy Họa nức nở nói.
Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, nếu như già rồi, quả thật là một chuyện rất bi thương.
Người xưa có câu, làm người quá ba mươi sẽ không học nghệ nữa, cũng có câu sống đến già thì học đến già, nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng lại không mâu thuẫn tí nào.
“Người quá ba mươi không học nghệ” tức là đã an phận lập mệnh với kỹ năng của mình, nghĩa là có thể dựa vào đó để kiếm sống qua ngày.
Ví dụ như học đàn, nếu như bạn muốn tương lai sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, hoặc nghệ sĩ âm nhạc, vậy thì phải bắt đầu từ khi còn nhỏ, nếu không thì khó mà được trình độ chuyên nghiệp.
Nhưng nếu như bạn nghỉ hưu không có gì làm vẫn luyện đàn để giải khuây, vậy thì đó có nghĩa là “Sống đến già, học đến già”, học vài năm đại học, chỉ cần không quá ngốc, sáu bảy mươi tuổi bắt đầu học vẫn không phải là muộn.
Tu đạo cũng giống như vậy, trong đạo môn những nhân vật kinh tài diễm tuyệt, ai cũng phải bắt đầu từ nhỏ, trước giờ chưa từng ngoại lệ.
Khương Tuyết Dương nhập đạo từ lúc sáu tuổi, Tạ Lưu Vân cũng được núi Long Hổ nhận nuôi từ nhỏ, còn có tên Lữ Thuần cũng vậy, cũng bắt đầu tu hành từ nhỏ, bất cứ ai cũng thế.
Tâm tư của trẻ con là đơn thuần nhất, như thế mới có thể dễ dàng đạt đến tâm đạo thông minh.
Mà với độ tuổi của tôi, bây giờ bắt đầu tu đạo thì quả thật là có hơi muộn thật, trải qua bao nhiêu cảm xúc thăng trầm, phân bua cao thấp, trái tim đã sớm không còn biết tấm lòng son ban thuở là gì nữa.
Nhưng cũng không tính là quá muộn đâu, chỉ cần kiên trì đến cùng thì vẫn còn có cơ hội, mà vẫn phải chờ thêm vài năm nữa, sợ rằng lúc đó tôi thật sự không gắng được qua mấy con trăng thì chỉ có thể ngừng ở mức độ nghiệp dư mà thôi.
Đạo sĩ nghiệp dư thì đầy đường ra, thông thường họ chỉ ở nhà dâng hương, niệm chú Kim Quang, ngẫu nhiên sẽ vẽ vài lá bùa.
Nếu như là lúc trước thì tôi chẳng quan tâm làm gì, nhưng sau khi mở mang tầm mắt những thủ đoạn trong đạo môn cùng với những người tu hành, tôi thật sự không cam tâm làm một người bình thường, càng không muốn làm một đạo sĩ nghiệp dư!