Chương 94: Trong Thành Chết Oan (2).
Tôi hỏi cô ấy Bạch lão quỷ ở đó làm gì, Huệ Hương bảo cô ấy không biết, chỉ nói dạo này thành Chết Oan không được thái bình cho lắm, những người trong Ma đạo trước đây đang tập kết lại, bởi vì quy mô quá lớn cho nên đã gây sự chú ý cho Thập Điện Diêm Vương.
Truyền thuyết dân gian kể rằng, thành Chết Oan là thành phố được Hậu Thổ Nương Nương cùng với Địa Ngục tạo ra cho những hồn ma chết bất đắc kỳ tử.
Thành Chết Oan tuy cũng ở dưới âm phủ, nhưng lại không chịu sự cai quản của âm ti, cũng không thuộc phạm vi cai quản của Ngũ Phương Quỷ Đế.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có lúc người của âm ti đến để tra án đoạn nhân quả, thì mới bước chân đến thành Chết Oan thẩm vấn oan hồn mà thôi, ví dụ như Tuần Dương Phán Quan lúc trước cũng từng xét hỏi Huệ Hương trong thành Chết Oan vậy.
Nơi này ngoại trừ cư dân hưởng dương chưa trọn mà gặp tai họa chết bất đắc kỳ tử, thì còn tồn tại một quần thể đặc biệt, đó chính là người tu hành của Ma đạo.
Như mọi người đã biết, cao nhân trong đạo môn nếu như đạo tâm thông minh, công đức đầy người, sau khi chết sẽ không gọi đó là chết, mà được gọi là “Niết bàn”.
Ý nghĩa của từ “Niết” tức là không sống, “Bàn” có nghĩa là không chết.
Sau khi Niết bàn phi thăng đến tổ đình của mỗi đạo môn, sẽ được ghi chép lên danh sách rồi trực tiếp đi tìm cơ duyên trùng sinh tại nhân gian, hoặc có thể trực tiếp ở lại tổ đình để kết tụ linh thể tiếp tục tu hành.
Năm xưa khi Ma đạo tổ sư tử trận, do cung điện Vô Danh - tổ đình của Ma đạo đã bị hủy, tổ đình không còn, cho nên những người tu hành thờ phụng chủ nghĩa Ma đạo không còn nơi chốn để về, đa số đều đi đến thành Chết Oan.
Sau khi chết không để lại vướng bận gì, bản thân lại là người Niết bàn, cho nên nói nơi này chính là điểm dừng chân tốt nhất đối với họ rồi.
Tuy thành Chết Oan rất thê lương, không thể nhận nhang khói cung phụng từ nhân gian, cũng không thể hoàn dương trong tiết Trung Nguyên, nhưng cũng đỡ hơn phải trở thành cát bụi trong trần thế nhiều.
Vốn dĩ tôi luôn hoài nghi Ma đạo lấy dũng khí từ đâu mà dám trực tiếp tâng bốc Phá Quân lên hàng đầu, bởi vì trong thời đại Mạt pháp, người âm trong thiên hạ rất hiếm khi có người tu hành đạo hạnh cao thâm, những người ẩn náu tại đó chắc chắn không phải là đối thủ của đạo môn.
Các đạo thống lớn, bất luận là nhân lực, tài phú, tài nguyên, đều không phải người âm tán tu muốn so là có thể so được.
Bây giờ nghe Huệ Hương nói tôi mới hiểu, muốn tranh phong với đạo môn, Ma đạo nhất định phải xuất binh trong thành Chết Oan.
Chỉ là nơi này tuy không chịu sự cai quản của âm ti, nhưng khắp nơi đều có trọng binh của âm phủ bao vây.
Dù sao thì cái chết của Ma đạo tổ sư có liên quan trực tiếp đến âm ti, Bạch lão quỷ có thể đem được binh lực ra từ thành Chết Oan không thì đó lại là một vấn đề.
Tiếc là Huệ Hương tuy tác quái tại nhân gian rất dữ dằn, nhưng khi đến thành Chết Oan thì cô chỉ là một tiểu quỷ mà thôi, những chuyện cô biết quá ít rồi đi.
Lần này được hoàn dương chuyển lời, cũng là do cô đã phối âm hôn với con trai họ hàng nhà tôi, nếu không thì đến cả thành Chết Oan e là cũng không bước chân vô được.
“Tạ Lan, thật ra tôi phải cảm ơn anh, nếu không có anh thì ngay đến cả thành Chết Oan tôi cũng không có tư cách để vào.
Tôi biết thân phận trong tương lai của anh sẽ không đơn giản, đều không phải kiểu người sống trước chết sau như tôi có thể tiếp xúc được.”
Huệ Hương nói.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, chúng sinh bình đẳng hữu giáo vô loài.
Trong mắt tôi, thì chúng ta không có gì khác biệt cả.”
Tôi tùy tiện trả lời một câu nói tưởng chừng như xa lạ, nhưng chẳng hiểu sao nó lại như bản năng vốn có mà thốt ra.
“Ha ha, chả trách trong thành Chết Oan đa số đều cược cậu là người đó.
Tạ Lan, sống tốt nhé, tôi có thể lập bài vị thờ phụng cậu trong thành, nhưng tôi không mong sẽ có ngày gặp được cậu trong thành Chết Oan.”
Người thứ hai đến tìm tôi chính là sư mẫu, bà không đi tay không, hôm nay đến là vì muốn đưa phân thủy kiếm cho tôi.
“Những bí ẩn trong đàm Cửu Long đã trở thành định cục trong tiết Hạ Nguyên, bây giờ tôi cũng không còn sợ có người sẽ đánh chủ ý lên người cậu nữa, thân thế của cậu chỉ có bản thân cậu đi tìm thôi, đến lúc đó cậu cầm theo phân thủy kiếm xuống dưới đi.”
Sư mẫu nhìn tôi nói.
“Sư mẫu, có phải từ sớm bà đã biết chú Bạch đi đến thành Chết Oan không? Trước đó bà từng nói lão không có ở nhân gian đấy.”
“Đúng vậy, lão đã đi đến thành Chết Oan, còn về lý do thì chắc bây giờ cậu cũng đã biết rồi.
Tạ Lan, tôi có thể cầu xin cậu một việc không?”
“Bà nói đi ạ.”
“Bất luận cậu có phải là Thất Sát hay không, tôi cũng hy vọng cậu đừng hận lão Bạch, từ đầu đến cuối hắn không có ác ý gì với cậu.
Lý do hắn giấu cậu bao nhiêu chuyện cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.”
“Tôi hiểu, nếu như không có chú Bạch trộm mạng cho tôi, thì trên đời lấy đâu ra Tạ Lan tôi nữa chứ.”
Sau ngày hôm đó, không còn ai tới tìm tôi nữa.
Đến đêm cuối cùng, trong lúc tôi đang ngồi nghịch thanh kiếm phân thủy, thì Thùy Họa đến tìm tôi.
Cô ấy chính là Phá Quân cái này không còn nghi ngờ gì nữa, Bạch lão quỷ làm hậu cần trong thành Chết Oan đã chứng minh cho thân phận Tham Lang của mình, bây giờ chỉ còn vấn đề duy nhất chính là: Tôi có phải là Thất Sát hay không?Tôi đã từng vô tình nói ra chân ngôn Thất Sát, có nghi ngờ tôi thì cũng có lý của nó cả.
Nhưng nếu thật sự tôi là Thất Sát, vậy tại sao khi tôi nhìn thấy bức tranh của vị đạo sĩ năm xưa, lại có cảm giác từng trải quen thuộc như thế?Mạng thì chỉ có một, Bạch lão quỷ có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể trộm một lần hai mạng cho tôi được! Vấn đề này đã đè nén bao nhiêu lâu trong lòng tôi, lần này Thùy Họa đến nhất định tôi phải hỏi cho rõ mới được.