Chương 116: Nhàm chán
Cũng chính vào lúc này, có một người đi qua bên cạnh, chính là Triệu Thái Hợp, hắn vốn cũng là nhân vật xuất ra danh tiếng lớn trong hôm nay, kết quả là sự tình xuất hiện ở phía sau đã hấp dẫn đi ánh mắt của mọi người, hắn ngược lại đã trở thành một người xem náo nhiệt, bây giờ vừa lúc nghe được lời nói của Hứa Nguyệt Nhi, hắn bỗng nhiên cười cười, nhàn nhạt mở miệng nói: "Chỗ dựa của hắn, chỉ sợ không phải là vị ở phía sau núi kia..."
Nhan sư tỷ hơi kinh hãi, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì Triệu Thái Hợp đã đi xa.
Cũng vào lúc này, Phương Quý bị A Khổ sư huynh áp giải đi ra sau núi, sau khi xuyên qua một mảnh rừng liền lén lén lút lút quay đầu liếc nhìn, thấy khoảng cách so với Công Đức Điện đã xa, yên tâm nói: "Bọn hắn đã nhìn không thấy chúng ta rồi đúng không?"
A Khổ sư huynh còn muốn khẩn trương hơn so với hắn, xoay thân thể cứng ngắc lại nhìn, nói: "Hẳn là đã nhìn không thấy..."
Phương Quý nhẹ nhàng thở ra một hơi, lộ ra vẻ mặt cợt nhả nói: "A Khổ sư huynh diễn xuất cũng không tệ lắm..."
A Khổ sư huynh nghe vậy, hai đầu lông mày cũng đều rũ xuống, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi còn dám nói sao, lá gan của ngươi cũng quá lớn, lúc ấy nhận được thư của ngươi, ta liền lập tức chạy tới cầu tiên sinh, kết quả là tiên sinh...tiên sinh từ trước đến nay đều không để ý tới những chuyện này, hắn cho rằng đây là chính là phiền phức do chúng ta gây ra, cho nên sẽ do chính chúng ta tự giải quyết..."
"Ngươi không cần phải giải thích thay cho hắn, hắn chính là mặc kệ..." Phương Quý nhếch miệng, sau đó lại nói một cách đắc ý: "Nhưng giống như là ta đã nói với ngươi vậy, ta đến cầu sự hỗ trợ của hắn, hắn lười nhác giúp đỡ, nhưng chúng ta có thể làm bộ là hắn hỗ trợ..."
A Khổ lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: "Sư trưởng giống như núi, giả danh sư trưởng thế nhưng là tội lớn..."
"Yên tâm, yên tâm..." Phương Quý cười nói rất đắc ý: "Tiên sinh lười như vậy, chúng ta tìm hắn hỗ trợ hắn cũng mặc kệ, vậy nếu như có người đi tìm hắn để chứng thực, hắn cũng sẽ lười phủ nhận..."
---
"Quá không công bằng..." Ở phía sau núi Thái Bạch Tông, Phương Quý nằm ở dưới một gốc cây, bày ra tư thế nằm thoải mái nhất, ở trên một cái lá sen ở bên cạnh, bày biện một đống táo chua còn có một con gà béo, "phốc" một tiếng, hắn phun một hạt táo chua ra xa mấy trượng, sau đó nói với A Khổ sư huynh đang cắt cỏ voi ở bên cạnh: "Ngươi nói xem tiên môn có phải là quá không công bằng đối với ta hay không, rõ ràng chuyện này chính là do Lữ Phi Nham hãm hại ta, kết quả còn muốn trừ 2000 điểm công đức của ta, phạt ta diện bích ở sau núi một năm, trên đời này còn có công đạo sao? Còn có thiên lý sao? Còn có giới luật sao?"
A Khổ sư huynh bất đắc dĩ cắt một nhánh cỏ voi ném vào trong giỏ, nói: "Phương Quý sư đệ, loại kết quả này là đã rất tốt rồi, dù sao thì Trương Xung Sơn cũng chết ở trong tay ngươi, mặc dù Diệp Chân đã thú nhận là trước đây Trương Xung Sơn xác thực có suy nghĩ mưu hại ngươi, nhưng mạng người quan trọng, tiên môn cũng phải làm ra một chút bộ dáng, chỉ lấy đi 2000 điểm công đức của ngươi, đã là thủ đoạn xử phạt hạ thủ lưu tình của tiên môn!"
Phương Quý lại ném một quả táo chua vào trong miệng, nói: "Còn có diện bích một năm thì sao!"
A Khổ sư huynh nói: "Mọi người đều biết, đó chỉ là ý tứ mà thôi!"
"Tiên môn thật là nhàm chán..."
"Đừng nói như vậy, tiên môn cũng là cần mặt mũi!"
"Hừm..." Phương Quý tiến hành suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "Vậy thì kết quả trừng phạt của Lữ Phi Nham cùng với Diệp Chân là như thế nào?"
A Khổ sư huynh nói: "Diệp Chân biết chuyện không báo, chịu vài roi, trừ đi 3000 điểm công đức, mà Lữ Phi Nham thì là được Thanh Lâm chân nhân - sư tôn của hắn bảo vệ, phần lớn sai lầm đều đổ cho Diệp Chân, Lữ Phi Nham ngược lại là không có việc gì, chỉ là ở trong lần nhiệm vụ này cũng không lấy được nửa điểm công đức, nghe nói bây giờ đã bị Thanh Lâm chân nhân răn dạy một phen, hiện tại đang diện bích ở Tư Quá Nhai, tiếp nhận giáo huấn, diện bích ở Tư Quá Nhai thế nhưng là khác biệt với việc diện bích ở đây, Tư Quá Nhai là một vùng đất nghèo nàn, lại không có nửa phần linh khí, diện bích ở đó thật sự là chịu tội!"
"Ha ha, rõ ràng chính là hắn muốn hại ta, ngược lại chỉ diện bích mấy ngày là coi như xong, tiên môn thật đúng là rất công bằng!" Phương Quý nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.
A Khổ sư huynh hít vào một hơi thật sâu, nói: "Lữ Phi Nham dù sao cũng là kẻ phi thường, xuất thân từ Lữ gia Thanh Hà Quận, lại là ái đồ của Thanh Lâm chân nhân, ở trong tương lai có hi vọng tiến vào Thanh Khê Cốc, tiên môn đương nhiên cũng phải cho sư tôn của hắn mấy phần chút tình mọn, ài, Phương Quý sư đệ, chuyện lần này kỳ thật là đã rất may mắn rồi..."
Nói xong hắn liếc nhìn qua nhà cỏ, giảm thấp thanh âm nói: "Trước đó ta vẫn một mực lo lắng, cũng không ngờ được, Hùng trưởng lão thế mà thật sự không có tới tìm Mạc tiên sinh xác nhận một chút câu nói kia, cũng làm cho ta nhẹ nhàng thở ra một hơi..."
"Điều này nói rõ thanh danh của Mạc Cửu Ca còn lớn hơn so với trong tưởng tượng..."
Nghe lời này, con mắt của Phương Quý cũng là sáng lên, có vẻ hơi hưng phấn.
Từ khi đi ra phía sau núi, hắn liền phát hiện ra sự khác biệt của Mạc Cửu Ca cùng với Tiên Nhân tiên môn bình thường, mặc dù nhìn hắn bình thường không có việc gì, ngẩn người cả ngày, nhưng vô luận là đối phương lấy hai chữ "Thái Bạch" để mệnh danh cho kiếm đạo, hay là lúc trước đối phương nói đã từng thiết hạ đại trận hộ sơn tiên môn cùng với sự tình có thể điều động linh mạch, cũng đã nói rõ thân phận của đối phương là cực cao, địa vị cũng cực cao, cho nên lần này sau khi hắn mang theo kiện cáo nhân mạng trở về núi, trái lo phải nghĩ, mới gửi một phong thư cho A Khổ sư huynh, bảo A Khổ sư huynh dùng cái chủ ý này cứu hắn vào lúc mấu chốt...
Phương Quý cũng không phải là không có lo lắng, dù sao thì Mạc Cửu Ca cũng là nổi danh ở trong tiên môn, mặc dù có rất ít người nói tới, nhưng cũng có không ít người bí mật xưng hô hắn là phế nhân, nhưng xem ra một chút mặt mũi vẫn là nên có, lại không ngờ được, mặt mũi của kẻ phế nhân này lại còn muốn lớn hơn so với trong tưởng tượng, chỉ cần nhìn sắc mặt biến hóa lúc ấy của Hùng trưởng lão sau khi nghe được tên của hắn là liền có thể minh bạch!
Đây cũng là một cái bắp đùi lớn, đáng tiếc là cái bắp đùi này có một chút lười!
Sau khi cảm khái ở trong lòng, Phương Quý lại nhịn không được mà thở dài: "Tiên sinh vẫn là không đáng tin cậy, nước trong tiên môn lại sâu như vậy, đục như thế, lần này ta cũng kết tử thù cùng với Lữ Phi Nham, thậm chí là ngay cả vị Hùng trưởng lão kia cũng đều nhìn ta không quá thuận mắt, về sau có thể trông cậy vào ai đây..."
"Ở trong tiên môn, có thể trông cậy vào, cũng chỉ có bản lãnh của mình!" Vào lúc A Khổ sư huynh nói ra câu này, sắc mặt lại là trở nên nghiêm túc ít thấy.