Chương 115: Chấp pháp công bằng
Nếu như trước đó Phương Quý không có thừa nhận Trương Xung Sơn chính là do hắn giết, như vậy khối Ảnh Ngọc này vừa ra, tự nhiên chính là bằng chứng, coi như là người ở phía sau núi kia ngang ngược ngăn cản, hắn cũng có thể trực tiếp trấn áp Phương Quý, nhưng hết lần này tới lần khác Phương Quý từ lúc vừa mới bắt đầu liền không có phủ nhận qua điểm này, hắn chỉ nói là mình bị bức bách phản kích mà thôi, mà cảnh tượng lưu giữ ở trong Ảnh Ngọc này ngược lại là không có cách nào chứng minh được cái gì.
Nhất thời tâm loạn như ma, phiền nhiễu không chịu nổi, trong lòng chỉ là muốn hỏi: "Vì sao tên phế nhân phía sau núi kia bình thường vạn sự không để ý tới, chỉ biết là xuân đau thu buồn, coi như là tiên môn gặp phải cường địch, hắn cũng đều chưa chắc sẽ rút kiếm một lần, bây giờ lại muốn nhúng tay? Chỉ là bởi vì thằng nhóc này là đệ tử của hắn? Trước kia hắn cũng đã thu qua mấy vị đệ tử, có người chết ở bên ngoài hắn cũng không hỏi qua một tiếng..."
Nếu không có người ở phía sau núi nhúng tay, chuyện này đối với hắn mà nói là cực kỳ đơn giản, bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, hết lần này tới lần khác người ở phía sau núi kia lại để cho A Khổ tới hỏi hắn một câu, hắn liền lập tức tràn đầy khó xử, không biết nên làm như thế nào.
Nhưng nếu không biết nên làm như thế nào, vậy thì phải chấp pháp công bằng?
Sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh lùng nhìn về hướng Diệp Chân cùng với Lữ Phi Nham, quát khẽ nói: "Đã có chứng cứ như thế, vì sao lại không lấy ra sớm? Huống hồ đã là do Trương Xung Sơn tận lực để cho ngươi mời Phương Quý rời núi, việc này ngươi cũng nên sớm nói cho ta biết, ta không biết trong lòng của hai người các ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng che che lấp lấp, bản thân đã không có đạo lý, có ai không, nhanh bắt hai người này lại, đưa đến Giới Luật Đường, đến lúc nào khiến cho bọn hắn mở miệng nói ra hết thảy sự tình mà mình biết, đến lúc đó chân tướng nhất định sẽ rõ ràng!"
Diệp Chân quỳ ở trên mặt đất nhất thời giật mình, muốn nói cái gì đó, lại không dám nói.
Mà Lữ Phi Nham thì bỗng nhiên có một chút cảm xúc kích động, hướng về phía A Khổ hét lớn: "A Khổ, ngươi đi hỏi một chút hắn là vì cái gì, lúc đầu ta cũng đã từng học kiếm của hắn, ta còn dâng lên rất nhiều hậu lễ, dựa vào cái gì mà hắn mặc kệ không hỏi đối với ta, cũng không dạy ta đồ vật thật, lại bỏ mặc ta vào thời điểm gặp phải phiền toái, dựa vào cái gì mà thằng nhóc này có việc, hắn lại mở miệng đặt câu hỏi?"
Lúc này hắn hiển nhiên là đã có một chút thái độ điên cuồng, đệ tử Giới Luật Đường ở bên cạnh vội vàng ấn hắn xuống, ngay cả miệng cũng đều bịt lại.
Lữ Phi Nham giãy dụa không thôi, ở trong mắt lại có một chút nước mắt chảy xuống.
Mà ở bên cạnh Hùng trưởng lão, cha Trương Xung Sơn nhìn thấy Hùng trưởng lão thế mà bắt Diệp Chân cùng với Lữ Phi Nham, thần sắc cũng là ngốc trệ, dùng ánh mắt phức tạp không gì sánh được nhìn về hướng Hùng trưởng lão.
Hùng trưởng lão đối mặt với ánh mắt của đồng môn ngày xưa, sắc mặt cực kì lãnh đạm, chỉ nói: "Trương sư đệ cứ yên tâm, ta đã là trưởng lão Giới Luật Đường, vậy thì chắc chắn sẽ xử sự công bằng, nếu đứa nhỏ này thật sự có ác ý hãm hại lệnh lang nhà ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, nhưng...nếu thật sự là lệnh lang nổi lên ác ý trước, vậy thì chúng ta dù có tình đồng môn, ta..."
Nói đến chỗ này, hắn lắc đầu, nhưng không có nói thêm gì nữa.
Cha Trương Xung Sơn nghe được lời ấy, khuôn mặt liền tràn đầy bi phẫn, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Vào lúc này, Diệp Chân cùng với Lữ Phi Nham đều đã bị người trấn áp, Khốn Tiên Tác quấn lên người, ngược lại là Phương Quý ở bên cạnh lại rất nhẹ nhõm, xóa đi nước mũi nước mắt trên mặt, nhón chân lên xem náo nhiệt như không có việc gì, Hùng trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, ở trước mặt của nhiều người như vậy, hắn cứ buông tha cho tên tiểu tử này như vậy cũng không phải chuyện tốt, ở trong lòng hơi do dự, đành phải quát: "Phương Quý!"
"Ta ở đây!" Phương Quý phản ứng lại, vội vàng nói: "Hùng trưởng lão xử sự công chính, đệ tử vô cùng cảm kích..."
"Lời này nói vẫn còn sớm!" Hùng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, quát khẽ nói: "Trước khi tra rõ được ngọn nguồn sự tình, ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, có ai không, hãy áp giải hắn tới Giới..." Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên liếc mắt nhìn A Khổ, không khỏi sửa lại từ ngữ, nói: "Áp giải ra phía sau núi, tùy thời chờ đợi thẩm vấn, không có mệnh lệnh của tiên môn, không thể rời khỏi sau núi nửa bước!"
Đám đệ tử ở chung quanh nghe vậy, lập tức xôn xao thành một mảnh.
Một kẻ thì nhốt vào tiên lao, một kẻ thì áp giải ra phía sau núi, sự khác biệt dường như cũng quá lớn rồi...
Ngược lại là A Khổ nghe vậy liền vội vàng bước ra đáp ứng: "Đệ...đệ tử minh bạch!"
Hắn dường như là bị thủ đoạn nghiêm khắc của Hùng trưởng lão chấn nhiếp, cho đến lúc này, nói chuyện cũng đều có một chút run rẩy.
A Khổ tiến lên đứng tượng trưng ở sau lưng Phương Quý, điều này đại biểu là hắn sẽ áp giải Phương Quý về phía sau núi, Phương Quý hoạt động cánh tay cánh chân, cũng biểu hiện ra bộ dáng cam nguyện bị áp giải đi, bất quá vào thời điểm sắp xuống núi, hắn liền chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn về phía vị chấp sự Công Đức Điện kia, hỏi: "Mặc dù ta bị áp giải về phía sau núi, nhưng điểm công đức vẫn còn là của ta chứ?"
Ở chung quanh có không biết bao nhiêu mặt người lộ ra sắc mặt im lặng, ngay cả Nhan Chi Thanh cũng đều có một chút bất đắc dĩ.
Vị chấp sự kia cũng lười biếng phất phất tay, nói: "Ngươi hàng phục yêu thú là thật, cứu được đồng môn là thật, công đức nên có tất nhiên là sẽ có, bất quá vào thời điểm thẩm ra kết quả của vụ án này, tiên môn sẽ phạt ngươi như thế nào, vậy thì cũng không phải là chuyện ta có thể quản được!"
"Có công đức là tốt rồi!"
Phương Quý cảm thấy yên tâm, bị A Khổ áp giải đi xuống núi.
Mà ở một bên khác, Lữ Phi Nham nhìn về phương hướng phía sau núi, nhãn thần đều đã ngốc trệ...
Đám đệ tử ở chung quanh thấy không còn náo nhiệt gì để xem, cũng đều là ai đi đường nấy, chỉ là hôm nay nhìn thấy một màn ở phía trước Công Đức Điện, quả thực là phi thường náo nhiệt, trong vòng nửa năm cũng đều không cần phải lo không có đề tài nói chuyện, Hứa Nguyệt Nhi cũng là lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, ôm cánh tay của Nhan Chi Thanh, cười nói: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi, không ngờ được vị ở phía sau núi kia lại lợi hại như vậy, chỉ nói một câu liền giải quyết kiện đại phiền toái này..."
"Trọng điểm không phải là vị ở phía sau núi kia có lợi hại hay không, mà là ở chỗ..." Ở trên mặt của Nhan Chi Thanh cũng có một chút buông lỏng, chỉ là lại càng cảm thấy nghi ngờ nhiều hơn, lẩm bẩm nói: "Hắn thế mà thực sự lại quan tâm đến việc này..."
Hứa Nguyệt Nhi cười nói: "Mặc kệ đi, Phương Quý có chỗ dựa lớn này, ai dám oan uổng hắn?"