Cửu Tiêu

Chương 158: Hồ nháo

Chương 158: Hồ nháo


Nam tử có khuôn mặt trẻ con cùng với hai vị đệ tử khác lập tức không biết nên nói cái gì.
Nếu chỉ có một vị Hạng Quỷ Vương, Lý Hoàn Chân tự nhiên còn không sợ đánh với đối phương một hồi, nhưng đệ tử chân truyền của hai đại tiên môn đều tới...
"Rống..."
Ý niệm vừa lóe lên ở trong đầu, bỗng nhiên nghe được một tiếng sư tử hống truyền đến.
Đám người Lý Hoàn Chân vội vàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ở phía sau một mảnh khe núi cách đó không xa, bỗng nhiên có một đầu hùng sư nhảy ra ngoài.
Đầu hùng sư kia cao tối thiểu một trượng, nói là hùng sư, chẳng bằng nói là một con voi, toàn thân lông trắng, trảo như trụ sắt, mắt như u tuyền, đương nhiên là một đầu linh thú cao giai, ở trên lưng nó, thì là một nam tử trẻ tuổi ngồi xếp bằng có sắc mặt tái nhợt, người khoác áo khoác hỏa vân, một thân khí tức tụ tán không thôi, cả người cũng là mặt không biểu tình, con mắt đen kịt, giống như là không có tròng trắng mắt vậy.
Khuyết Nguyệt Tông cùng với đệ tử Linh Lung Tông gặp Lý Hoàn Chân, tốt xấu sẽ còn lên tiếng, hắn lại chỉ là nhàn nhạt liếc qua, giống như là không nhìn thấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái cổ của hùng sư, liền đi thẳng vào bên trong Loạn Thạch Cốc.
Thiên địa vắng vẻ, chỉ còn có ánh lửa đung đưa ở phía sau áo khoác hỏa vân của hắn, biến mất ở trong vòng xoáy tà khí.
"Đệ tử chân truyền của Hỏa Vân Tông - Lăng Hoa Giáp..." Trong lòng của Lý Hoàn Chân lộp bộp một tiếng, nói: "Theo lời đồn cảnh giới hắn đã là nửa bước Trúc Cơ..."
Nam tử có khuôn mặt trẻ con ở sau lưng Lý Hoàn Chân, vào thời điểm đệ tử chân truyền của Hỏa Vân Tông hiện thân, cũng bị một thân khí tức của hắn chấn nhiếp, không có mở miệng, sau khi hắn đi vào cốc, mới nhịn không được mà lo lắng nói: "Lý sư huynh, đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn, đã có ba phương tới, chúng ta..."
"Im miệng!" Vào lúc này Lý Hoàn Chân đã là sắc mặt trắng bệch, vừa phẫn nộ vừa có một chút kiêng kỵ.
Hắn trầm ngâm thật lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thật không ngờ được, người của Khuyết Nguyệt Tông, Linh Lung Tông, Hỏa Vân Tông cũng đã bị tạo hóa ở nơi này hấp dẫn đến đây, chỉ thiếu duy nhất Tống gia Hàn Sơn Tông, hừ, nói không chừng người Hàn Sơn Tông không phải là không đến, mà là đã sớm tiến vào, thời gian ngươi tiến vào Thanh Khê Cốc cũng không ngắn, chẳng lẽ không biết quan hệ của Thái Bạch Tông chúng ta cùng với bốn đại tiên môn khác hay sao?"
Nam tử có khuôn mặt trẻ con cùng với hai vị đệ tử chân truyền Thanh Khê Cốc khác lập tức đều không nói.
Thái Bạch Tông chính là lập đạo vào 300 năm trước, không so được với bốn đại tiên môn có truyền thừa lâu đời, song phương ở mặt ngoài là rất thân thiết, nhưng trong lúc âm thầm gặp được, lại là phân tranh không thôi, mà ở trong loại tranh chấp này, bốn đại tiên môn từ trước đến nay đều là liên thủ chèn ép Thái Bạch Tông!
Cho nên vào trước khi đám đệ tử Thái Bạch Tông tiến vào Ma Sơn, chấp sự tiên môn đều sẽ dặn dò đệ tử gặp phải phiền phức hãy ra tay trước chiếm lợi thế!
Nguyên nhân rất đơn giản, người bốn đại tiên môn gặp được đệ tử Thái Bạch Tông, vốn là sẽ ra tay trước chiếm lợi thế!
Bây giờ Lý Hoàn Chân kiêng kỵ, cũng chính là điểm này.
Nam tử có khuôn mặt trẻ con cũng hiểu được, nhưng lại không cam lòng nói: "Vậy chúng ta...chỉ có thể đứng nhìn bọn hắn đoạt tạo hóa sao?"
Lý Hoàn Chân trầm mặc không nói, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nhanh chóng tới gần, giống như sóng biển thao thiên, đúng là đến từ phía sau bọn họ.
"Chẳng lẽ là người Hàn Sơn Tông?"
Trong lòng giật mình, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, mấy đạo kiếm quang xoay tròn quanh người, đề phòng bị người khác ám toán, nhưng sau khi thấy được đạo thân ảnh kia, lại là khẽ giật mình thoảng qua, chỉ thấy người kia thế mà không có ngự kiếm, mà là băng băng chạy tới, một đường bốc lên khói bụi đầy đất, giống như là khói đen, trên người dính không biết bao nhiêu máu ma yêu cùng với tro bụi cỏ cây, nhìn rất chật vật, nhưng lại tự có một loại dũng mãnh.
Lý Hoàn Chân lập tức ngẩn ngơ: "A Khổ?"
Gặp được A Khổ, trong lòng của Lý Hoàn Chân mặc dù có một chút ngoài ý muốn, nhưng lại yên tâm, thu hồi kiếm quang, cười lạnh nói: "A Khổ, ngươi lấy danh nghĩa tìm kiếm sư đệ của ngươi tách ra khỏi chúng ta tiến vào Ma Sơn, nguyên bản còn tưởng rằng ngươi thật sự là vì sư huynh đệ tình thâm, lại không nghĩ rằng ngươi cũng là chạy vội đến nơi tà khí tiết lộ này, chúng ta tốt xấu còn cứu được số đồng môn ra ngoài, sư đệ của ngươi đâu?"
"Ta là truy tung dấu chân của Phương Quý sư đệ tới đây!"
Người đến chính là A Khổ, vì cứu Phương Quý mà vọt vào chỗ sâu Ma Sơn, hắn gặp được Lý Hoàn Chân, căn bản ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt đất, có thể nhìn thấy, có một nhóm dấu chân, từ đằng xa mà đến, đúng là biến mất ở phía trước mảnh sơn cốc này.
"Dấu chân?" Lý Hoàn Chân cảm thấy nao nao, hắn ngược lại là không hoài nghi A Khổ nói dối, chỉ là cúi đầu quét qua hắn liền nhìn thấy, trên mặt đất xác thực có một nhóm dấu chân nhàn nhạt, hẳn là có năm người, một đường kéo dài đến nơi này, sau đó liền biến mất tung tích, trong đáy lòng ngược lại là có một chút kỳ quái, nói: "Kẻ gọi là Phương Quý kia, hẳn chỉ là đệ tử Hồng Diệp Cốc, thế mà cũng có bực đảm lượng này, chạy đến nơi này mưu cầu tạo hóa?"
A Khổ nghe lời này, sắc mặt càng khổ sở, cúi đầu nhìn dấu chân biến mất, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì.
Lý Hoàn Chân trầm ngâm nửa ngày, phát ra âm thanh lạnh lùng nói: "A Khổ, mặc kệ ngươi tới là bởi vì cái gì, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, không nói đến hung hiểm lớn lao trong sơn cốc, vừa mới rồi, đệ tử chân truyền của ba đại tiên môn Khuyết Nguyệt Tông, Linh Lung Tông, Hỏa Vân Tông cũng đều đã tiến vào, coi như là hai người chúng ta liên thủ, chỉ sợ là cũng không có một chút nắm chắc nào, cho nên, ngươi hãy cùng ta..."
"Khuyết Nguyệt Tông, Linh Lung Tông, Hỏa Vân Tông?"
Lý Hoàn Chân không nói lời này còn tốt, vừa nhắc tới danh tự của mấy đại tiên môn này, sắc mặt của A Khổ lại là bỗng nhiên đại biến, thất thanh nói: "Hỏng bét, nếu như bị người của mấy đại tiên môn này thấy được kiếm trong tay của Phương Quý sư đệ, bọn hắn nhất định sẽ..."
Nói xong liền không còn lải nhải, chạy như điên vào trong sơn cốc.
"Ngươi..." Lý Hoàn Chân thấy thế liền kinh hãi.
"Đó là sư đệ của ta..." A Khổ căn bản cũng không quay đầu lại, để lại một câu, thân hình đã biến mất ở trong vòng xoáy tà khí.
Nam tử có khuôn mặt trẻ con thấy một màn này, kinh ngạc đến mức sững sờ, hô lên: "Lý sư huynh, chúng ta..."
"Hồ nháo, hồ nháo..." Cả khuôn mặt của Lý Hoàn Chân đều xanh mét, nói: "Bực người lỗ mãng này, làm thế nào có thể tu được đại đạo?"
"Ai? Ai lại hồ nháo?"
Ngay vào thời điểm Lý Hoàn Chân gầm thét, ở phương bắc lại truyền tới một tiếng kêu to, khiến cho Lý Hoàn Chân giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại lập tức ngưng tụ, lần này tới lại không phải là đệ tử chân truyền của bốn đại tiên môn, mà là năm vị đệ tử người mặc áo choàng Hồng Diệp Cốc Thái Bạch Tông, bây giờ năm người đang đạp Tiên Kiếm, vội vã bay đến, nhìn thấy đám người Lý Hoàn Chân, mới dừng lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất