Chương 157: Hạng Quỷ Vương
"Chậc, không ngờ được tà khí lần này lại mạnh như thế!" Lý Hoàn Chân đi tới phía trước mảnh sơn cốc này, thu kiếm quang lại, ngưng thần dò xét bốn phía, nhíu mày nói.
Ở phía sau hắn, một nam tử có khuôn mặt trẻ con nói: "Lý sư huynh, ta đã nhìn chung quanh, ở nơi này ngay cả ma yêu cấp thấp cũng đều không có, hẳn là đều bị ma uy chấn nhiếp, chạy trốn ra xa xa, ở bên trong có thể là có đại gia hỏa, chúng ta có cần đi vào không?"
"Ở bên trong mảnh sơn cốc này, không phải là Ma Linh, mà chính là Ma Khôi..." Lý Hoàn Chân nhíu mày, trầm giọng nói: "Nếu chỉ là Ma Linh mà nói, bốn người chúng ta còn có thể có mấy phần chắc chắn, nhưng nếu thật sự đưa tới Ma Khôi từ trên Ma Sơn xuống, dựa vào thực lực của bốn người chúng ta, chỉ sợ là..."
"Ha ha, đám phế vật Thái Bạch Tông, các ngươi cũng muốn đoạt lần tạo hóa này?"
Ngay vào lúc Lý Hoàn Chân do dự, ở nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười to, tiếng cười khuấy động bốn phía sơn dã!
Lý Hoàn Chân kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ở chân trời phương đông, có một mảnh mây đen cuồn cuộn bay đến, ở trên mây, có một thanh niên với đôi chân trần, nhìn giống như là dã nhân, hắn khoảng hai mươi mấy tuổi, trên cổ treo một sợi dây chuyền bằng xương trắng, một thân sát khí hung hãn, ở trong ma khí cuồn cuộn, hắn còn muốn giống như là ma vật hơn so với ma yêu cao giai...
Mà ở phía sau hắn, còn có ba người giống như vậy, cũng là ăn mặc như vậy, chỉ là sát khí ở trên người lại không nặng như hắn, tu vi cũng nhiều lắm là Dưỡng tức tầng bảy, tầng tám, bốn người đạp trên mây đen mà đến, đặc biệt đáng sợ, giống như là tu sĩ Trúc Cơ cưỡi mây mà bay, bất quá chờ đến khi bọn hắn đi đến trước mặt, mới có thể phát hiện ra, ở dưới chân của bọn hắn, thật ra là một thanh trường đao to lớn tản ra khói đen cuồn cuộn...
"Hạng Quỷ Vương của Khuyết Nguyệt Tông..." Lý Hoàn Chân bỗng nhiên thấy được người này, nhịn không được mà kinh hãi, phi kiếm đột nhiên bay vào trong tay, tiện tay chĩa kiếm vào đối phương, nghiêm nghị quát: "Họ Hạng, đây là lãnh địa của Thái Bạch Tông chúng ta, Khuyết Nguyệt Tông các ngươi làm sao lại đến đây, các ngươi dám vượt qua ranh giới?"
Ở phía sau hắn, ba vị đệ tử Thanh Khê Cốc khác cũng cầm kiếm ở trong tay, bày ra tư thế sẵn sàng đón quân địch, thần sắc kịch biến.
Chẳng ai ngờ rằng, ở trong mảnh tà sơn này, dẫn tới không chỉ là đệ tử Thái Bạch Tông bọn hắn, còn có hung nhân Khuyết Nguyệt Tông.
Người trẻ tuổi chân trần ở trên mây đen kia, nghe vậy lại là cười lạnh một tiếng, mắng: "Đánh rắm, nơi này đã từng là lãnh địa của Dã Lĩnh Quật, sau khi Dã Lĩnh Quật bị người tiêu diệt, liền trở thành nơi vô chủ, từ khi nào đã trở thành lãnh địa của Thái Bạch Tông các ngươi? Họ Lý, chỉ bằng vào thủ đoạn mèo quào của ngươi, cũng đừng có đi ra khoe khoang, nếu ngươi dám vào sơn cốc đoạt bảo, ta sẽ bóp nát đầu của ngươi!"
Nói xong lời này hắn liền cười dài một tiếng, không quan tâm, phóng thẳng vào bên trong Loạn Thạch Cốc.
Ở phía trên mây đen, còn có thanh âm mà Lý Hoàn Chân không nghe được vang lên: "Hạng sư huynh, chúng ta không cần đi chung quanh nhìn một chút hay sao?"
Hạng Quỷ Vương: "Cái đệch, ta quên mất..."
"Sư huynh, đám hung nhân Khuyết Nguyệt Tông đã xông vào bên trong..." Nam tử có khuôn mặt em bé ở sau lưng Lý Hoàn Chân trở nên khẩn trương, vội nói: "Vậy bây giờ chúng ta..."
Lý Hoàn Chân cũng là đầy mặt lo lắng, cắn răng nói: "Sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, không ngờ được mảnh tà khí này tiết lộ ra ngoài, ngược lại cũng hấp dẫn đệ tử Khuyết Nguyệt Tông tới, ài, ta đã từng giao thủ cùng với kẻ họ Hạng kia ba lần, có thắng có bại, hắn muốn độc chiếm tạo hóa trong Loạn Thạch Cốc, đó là nằm mơ giữa ban ngày, chư vị sư đệ, chúng ta..."
Hắn quát một tiếng, liền muốn xông vào trong cốc, chợt nghe được một tràng tiếng chuông gió truyền tới ở phía xa xa.
Bây giờ ở chung quanh Loạn Thạch Cốc, ẩn ẩn có cuồng phong gào thét, nhưng tiếng chuông gió kia lại có vẻ rất là yêu dị, thế mà ở trong tiếng gió, có thể nghe được rõ ràng, giống như là cuồng phong ở giữa thiên địa đều ép tới, lời nói của Lý Hoàn Chân lập tức ngừng lại, đột nhiên quay đầu.
Sau đó bọn hắn liền nhìn thấy ở trong không trung xa xa, đang có một con diều màu hồng thuận gió mà đến, con diều kia rộng chừng mười trượng, chợt cao chợt thấp trong cuồng phong, phi thường linh động, chính là một loại pháp khí phi thường nhanh nhẹn linh hoạt, bất quá làm cho đám người Lý Hoàn Chân trầm mặc, lại là ba vị nữ tử kiều mị ngồi ở trên con diều.
Ba người các nàng đều ăn mặc cùng một kiểu, cực kỳ xinh đẹp, có tuổi tác trên dưới hai mươi, giữa cổ, trên mắt cá chân, đều buộc từng chiếc từng chiếc chuông nho nhỏ, theo con diều bay tới, tiếng chuông đinh đương rung động, rất là êm tai.
Chỉ là sau khi Lý Hoàn Chân nhìn thấy các nàng, sắc mặt lại trở nên kinh hoàng!
"Ồ? Thái Bạch Tông các ngươi còn chưa đi vào sao?"
Ở trên con diều kia, vị nữ tử ngồi ở trước nhất, có tuổi tác nhỏ nhất ở trong ba nữ tử, tu vi cũng thấp nhất, tu vi của hai nữ tử khác đều đã là Dưỡng Tức tầng tám, nàng cũng chỉ có Dưỡng Tức tầng bảy, nhưng ở trong ba người, lại ẩn ẩn lấy nàng làm chủ.
Nàng dùng mắt đẹp quét qua, liền thấy được Lý Hoàn Chân, nở nụ cười, phát ra giọng nói dịu dàng: "Lý sư huynh, ngươi có nhìn thấy kẻ cuồng nhân họ Hạng không?"
"Linh Lung Tông cũng tới..." Lý Hoàn Chân không đáp lời, chỉ là âm thầm cắn răng.
"Hì hì, ở trong bốn đại đệ tử chân truyền Thái Bạch, nếu như chỉ có một mình ngươi mà nói, vậy thì tạo hóa cũng không có phần của các ngươi..."
Nữ tử ở trên con diều kia chỉ là thuận miệng nói một chút, cũng không đợi Lý Hoàn Chân trả lời, liền cười duyên một tiếng, trực tiếp thôi động con diều lao về phía trước, dường như xem vòng xoáy tà khí ở trên không Loạn Thạch Cốc là không có vậy, đảm lượng còn lớn hơn so với Hạng Quỷ Vương.
"Vân sư muội, chúng ta không cần nhìn chung quanh một chút hay sao?" Ở trên con diều, có một vị nữ đệ tử lớn tuổi hơn nhắc nhở, nhưng nữ tử họ Vân kia lại chỉ là cười hì hì lườm Lý Hoàn Chân một cái, yêu kiều nói: "Nếu đã tới, luôn luôn sẽ đi vào, đi một vòng vô ích chẳng phải là rất phiền phức? Lại nói, Hạng Quỷ Vương của Khuyết Nguyệt Tông cũng đã sớm tiến vào, chúng ta nếu cứ lải nhải cả ngày giống như đệ tử Thái Bạch Tông, vậy thì coi như là thứ gì cũng không vớt được..."
Vừa nói chuyện, con diều chìm chìm nổi nổi, đã phá vỡ vòng xoáy tà khí, trực tiếp xông vào trong Loạn Thạch Cốc.
"Sư huynh, vị đệ tử Linh Lung Tông kia thật là cuồng ngạo..."
Nam tử có khuôn mặt trẻ con ở phía sau Lý Hoàn Chân thấy đệ tử Linh Lung Tông Dưỡng Tức tầng bảy cũng đều đã đi vào, không khỏi cắn răng nói.
"Ngươi thì biết cái gì?" Sắc mặt của Lý Hoàn Chân đã trở nên cực kỳ khó coi, quát khẽ nói: "Đó là Vân Nữ Tiêu - đệ tử chân truyền do Linh Lung Tông tỉ mỉ bồi dưỡng, là một trong các nhân tuyển Thần Nữ trong tương lai, đừng nhìn thấy tu vi của nàng thấp, lại cực kì khó chơi, mấu chốt là, trong bốn đại tiên môn đã có hai phương tới, chúng ta..."