Cửu Tiêu

Chương 173: Chiến Bãi Tài Tri Ngã Vô Địch

Chương 173: Chiến Bãi Tài Tri Ngã Vô Địch


Phương Quý lập tức lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nhìn tông chủ Thái Bạch Tông.
Mà vào lúc này, tông chủ Thái Bạch Tông cũng dùng thần sắc kỳ dị nhìn về phía Phương Quý, vẻ mặt bình ổn, trong đáy mắt lại có một chút cảm xúc chìm nổi khác, hắn khẽ trầm mặc một chút, thản nhiên nói: "Thái Bạch Cửu Kiếm, kiếm thứ nhất là Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ, kiếm thứ hai là Chiến Bãi Tài Tri Ngã Vô Địch, ta đã nhìn sư đệ ngộ ra được tám kiếm rưỡi này từng bước một, ngươi có biết kiếm thứ hai này của hắn là được ngộ ra như thế nào hay không?"
Phương Quý cảm thấy nao nao, ngẩng đầu nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, quả thật là có một chút hiếu kỳ.
Tông chủ Thái Bạch Tông thản nhiên nói: "Khi đó sư đệ hắn vừa mới tiến vào giang hồ không lâu, chỉ là tán tu, thậm chí là tán tu cũng không được tính, chỉ là nhân sĩ giang hồ, không có sư thừa, cũng không có chỗ dựa, bôn ba xung quanh, giống như chó nhà có tang, một lần nào đó sư đệ hắn lưu lạc ở một thôn làng hoang vắng, được nữ tử trong thôn cho ăn một bữa cơm, nghỉ đêm ở kho củi, nửa đêm chợt có yêu nhân tà phái giáng lâm, cướp giật người trong thôn, yêu nhân cũng có tu vi cao, không phải là sư đệ có thể địch, bằng vào bản lĩnh của hắn ngay lúc đó, hẳn là có thể lặng yên thoát đi, giả bộ như hoàn toàn không biết gì cả, ai cũng sẽ không biết hắn đã từng tới..."
Tông chủ Thái Bạch Tông nói rất bình thản, cũng rất đơn giản, lắc đầu, nói: "Nhưng hắn không có thoát đi!"
"Hắn mở cửa kho củi đi ra, rút kiếm giết người!"
Lúc nói đến chỗ này, tông chủ Thái Bạch Tông cũng không khỏi ngẩn người mê mẩn: "Đối phương tối thiểu có tới 7~8 vị cao thủ, mỗi một vị đều thành danh đã lâu, không phải là một tên tiểu tử như sư đệ có thể so sánh, nhưng sư đệ hết lần này tới lần khác lại vung kiếm xông tới, trong trận chiến kia, giết thẳng đến khi nhật nguyệt vô quang, máu chảy thành sông, nếu như là ở trong mắt của ngoại nhân, thậm chí là sau khi ta biết chuyện này, cũng đều cảm thấy sư đệ hắn không có bất kỳ phần thắng gì, nhưng ở trong trận chiến kia hắn lại thắng, nhất chiến thành danh, hơn nữa hắn cũng là ở trong một trận chiến kia, ngộ ra được Thái Bạch Cửu Kiếm Ca kiếm thứ hai..."
"Khán Tẫn Kiếm Hạ Giai Vi Sửu, Chiến Bãi Tài Tri Ngã Vô Địch!" Tông chủ Thái Bạch Tông thản nhiên nói: "Đó chính là sự tồn tại của Thái Bạch Cửu Kiếm Ca kiếm thứ hai!"
Vào thời khắc này, nhãn thần của Phương Quý cũng đều có một chút mê man.
Mặc dù lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông bình thản đến cực điểm, nhưng hắn lại tưởng tượng ra được phong thái Mạc Cửu Ca ngộ ra kiếm thứ hai lúc ấy!
Dáng vẻ hào sảng của một đứa trẻ lang thang trong giang hồ, đối mặt với yêu nhân thành danh đã lâu, chỉ vì một bữa cơm, liền vung kiếm mà chiến, lấy yếu chống mạnh, một trận chiến mà ở trong mắt của ngoại nhân hắn không có bất kỳ phần thắng gì, hết lần này tới lần khác lại thắng, nhất chiến thành danh...
Thì ra là như vậy...
Ba kiếm đầu tiên trong Thái Bạch Cửu Kiếm, hắn sớm đã học được, đạt tới cảnh giới nhập tâm.
Nhưng kiếm thứ hai muốn nhập thần, lại thủy chung không có thời cơ!
Bây giờ, hắn từ trong lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông hiểu được một chút gì đó...
"Tông chủ..." Trong lòng làm ra quyết định, Phương Quý bỗng nhiên lộ ra biểu lộ dễ dàng hơn, cười hì hì một tiếng, nói với tông chủ Thái Bạch Tông: "Ta có chuyện phải nói cho ngài biết, vào thời điểm ngài không có ở tông môn, ta đã giả danh nghĩa của sư tôn chạy vào Linh Quật, tiêu hao một lượng lớn linh dịch..."
Tông chủ Thái Bạch Tông không biết hắn nói chuyện này để làm gì, chỉ là khẽ gật đầu, nói: "Không sao cả!"
Phương Quý nói: "Không chỉ có tiêu hao một lượng lớn linh dịch, lúc gần đi còn rót một hồ lô..."
Lông mày của tông chủ Thái Bạch Tông run lên, vẫn nói: "Việc nhỏ..."
"Phù..." Phương Quý nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, sau khi vào Ma Sơn, ta còn đoạt Thanh La Quả của con trai ngài, đương nhiên là cướp từ trong tay của người khác...Đúng rồi, ta còn đoạt tất cả ma hạch của hắn..."
"Ngươi nói cái gì?" Lúc này không phải là tông chủ Thái Bạch Tông trả lời, mà là Triệu Thái Hợp cùng với Tiêu Long Tước.
Hai người kia đều chợt ngẩng đầu nhìn về phía Phương Quý, lửa giận bốc lên đầy mặt, hiểu rõ được rất nhiều nghi vấn, tràn đầy phẫn nộ muốn rút gân lột da Phương Quý, nhất là ngẫm lại dọc theo con đường đi tới đây, Phương Quý khiến cho bọn hắn ác chiến không thôi, còn hắn thì thành thành thật thật mạo xưng làm người tốt, liền càng cảm thấy tên tiểu quỷ này càng đáng giận hơn...
Phương Quý vào lúc này cũng không thèm quan tâm đến bọn hắn, chỉ là lộ ra vẻ mặt vô tội nhìn tông chủ Thái Bạch Tông.
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng bị cái tin tức này làm cho nghẹn nửa ngày không thở nổi, nếu như không phải Phương Quý nói ra, hắn cũng không biết con trai mình lại ăn phải thua thiệt lớn như vậy, nhưng bây giờ người ta muốn mình trả lời, lại là ở trong loại thời điểm then chốt này, huống chi chính mình vẫn đường đường là tông chủ một tông, lại có thể nói cái gì khác? Nhẫn nhịn nửa ngày, hắn mới lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Dù sao cũng là sự tình của tiểu hài tử..."
"Ha ha, vậy thì ta yên tâm rồi!" Phương Quý cảm thấy dễ dàng hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại là trở nên nghiêm túc ít có, cười nói: "Lần này trước khi đi ra ngoài, Mạc lão cửu nói với ta, làm người phải giảng một chút nguyên tắc, ăn của cơm ngươi, liền phải làm việc cho ngươi, ta ăn không ít cơm tại Thái Bạch Tông, bây giờ sẽ đến phiên ta giúp Thái Bạch Tông làm việc!"
"Ăn cơm, làm việc?" Tông chủ Thái Bạch Tông nghe lời nói của Phương Quý, ở trong đáy mắt bỗng nhiên cũng xuất hiện mấy phần thần sắc khác thường.
Không đợi tông chủ lại nói cái gì, Phương Quý đã bước ra phía trước, ôm Hắc Thạch Kiếm vào trong ngực, dương dương đắc ý, phách lối vô hạn, hô lên đối với bốn đại tiên môn: "Hiện tại Thái Bạch Tông chỉ còn lại một mình ta không có xuất thủ, các ngươi đoán không lầm, ta chính là truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, tên hiệu là Quỷ...tên hiệu là Ngọc Diện Tiểu Lang Quân Phương Quý Phương lão gia, ai dám đánh một trận cùng với ta?"
lúc nói ra lời này, hắn thôi động linh tức, khí thế tăng vọt.
Trong lúc nhất thời, tâm thần có một cỗ xúc động phẫn nộ, có một loại khí thế bễ nghễ tứ phương, khinh thường quần hùng!
Trong bốn đại tiên môn, các đệ tử còn chưa có xuất thủ qua, vào lúc này đều trở nên trầm mặc.
Phương Quý thấy bộ dáng của bọn hắn, lập tức có một chút đắc ý, vừa định nói chuyện...
"Ta..."
"Ta tới..."
"Để cho ta..."
Đột nhiên ở sau lưng của tông chủ bốn đại tiên môn, vang lên một tràng âm thanh liên tiếp, những đệ tử tiên môn cho đến tận bây giờ còn chưa có xuất thủ qua kia, tranh nhau chen lấn nhảy ra ngoài, giơ tay cao cao, chỉ e là không giành được vị đối thủ cuối cùng...
Phương Quý nhất thời mặt đen lại: "Thế mà không thể trấn trụ bọn hắn..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất