Chương 174: Quái thai Tống gia
Thấy bọn hắn tranh cướp giành giật muốn so đấu cùng với chính mình, coi mình như là quả hồng mềm, trong lòng của Phương Quý cũng là nổi nóng, chợt bước lên một bước, phẫn nộ quát: "Đừng có tranh đoạt, nếu các ngươi đều muốn muốn chết, vậy thì cùng nhau đi lên..."
Dừng lại một chút, quát: "Đi tới từng người một!"
"Tiểu tử này thật cuồng ngạo, nhất định phải giáo huấn hắn..."
"Đừng có tranh đoạt với ta, hôm nay ta quyết định sẽ cho tên tiểu tử này đẹp mắt..."
Hiển nhiên là Phương Quý quá phách lối, các đệ tử bốn đại tiên môn cũng tranh nhau càng kịch liệt hơn, tràng diện ngược lại là nhất thời trở nên rối loạn, khiến cho người ta cảm thấy rất là bất đắc dĩ, ba trận đấu trước đó đều tốt, làm sao đến trận này liền loạn thất bát tao?
"Chớ có tranh giành..." Bây giờ còn chưa bắt đầu đấu pháp, đã loạn thành một bầy, sắc mặt của tông chủ bốn đại tiên môn cũng có một chút bất đắc dĩ, liếc nhìn nhau, lại là vị tông chủ Tống gia Hàn Sơn Tông trẻ tuổi kia nhàn nhạt mở miệng, thanh âm của hắn không lớn, lại đều ép tiếng ồn ào chung quanh xuống, sau đó ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua trên mặt của Phương Quý, nói: "Bây giờ đệ tử chân truyền của Khuyết Nguyệt Tông, Linh Lung Tông, Hỏa Vân Tông cũng đều đã xuất thủ qua, như vậy vị đệ tử Thái Bạch Tông thứ tư này, liền sẽ nhường cho Hàn Sơn Tông bọn ta đi, Trì nhi, ngươi hãy đi lĩnh giáo Thái Bạch Cửu Kiếm..."
"Vâng, thúc phụ!" Ở sau lưng của tông chủ Hàn Sơn Tông, một người trẻ tuổi trầm mặc đi ra.
Người này nhìn như rất không đáng chú ý, có bộ dáng trung thực, chính là đệ tử Tống gia Hàn Sơn Tông duy nhất tiến đến, trước đó vào thời điểm Phương Quý vừa mới vào sơn cốc, cũng đều không có gặp qua hắn, cho rằng là bởi vì hắn tiến vào sơn cốc sớm hơn so với đám người Phương Quý, chỉ thấy tuổi tác của hắn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cách ăn mặc phổ thông, tu vi Dưỡng Tức tầng tám, bây giờ đứng ở trước người của Phương Quý, vóc người dường như cũng không có cao hơn Phương Quý quá nhiều.
"Hắn là ai?" Trông thấy người này, liền ngay cả đám người Vân Nữ Tiêu Linh Lung Tông cũng đều hơi kinh ngạc, hỏi: "Có nắm chắc không?"
Hạng Quỷ Vương Khuyết Nguyệt Tông cũng thầm nói: "Trong ba vị công tử Tống gia, có người gọi là Tống Trì sao?"
"Nhìn có một chút yếu..." Phương Quý cũng tò mò đánh giá người trước mắt này một chút, ngược lại là có một chút cảm thấy yên tâm, nếu như đối thủ bước ra là một cao thủ Dưỡng Tức tầng chín như Lăng Hoa Giáp, hắn còn có một chút lo lắng, nhưng người trước mắt này thì lại không đáng chú ý, hơn nữa chỉ là Dưỡng Tức tầng tám, không có cao hơn hắn bao nhiêu, dựa vào một thân linh tức cường hoành cùng với Thái Bạch Cửu Kiếm do tự mình tu luyện đi ra, hẳn là không có vấn đề gì...
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vẫn là thử thăm dò, hỏi một câu: "Dưới kiếm của Phương lão gia không chém hạng người vô danh, ngươi hãy xưng tên ra..."
"Ta vốn chính là hạng người vô danh..." Vị công tử Tống gia kia từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phương Quý, bỗng nhiên nhếch miệng cười cười.
Cũng chính là vào lúc liếc nhau một cái này, Phương Quý chợt phát hiện ra hai mắt của đối phương không giống người khác lắm, lộ ra màu sắc rất đỏ.
Hơn nữa loại màu đỏ kia, còn đang dần dần tăng lên, trở nên càng lúc càng sâu, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, loại màu đỏ kia thế mà lan tràn đi ra từ trong hai mắt của hắn, mọc đầy cả khuôn mặt của hắn, sau đó là toàn thân, mà trong cơ thể của hắn, cũng bắt đầu truyền ra âm thanh "khanh khách" rợn người, cả người thế mà cao lớn thêm một đoạn, nhìn giống như là một loại thú hung tàn nào đó...
"Chẳng lẽ là Tống gia Tứ công tử chưa từng lộ mặt kia?" Đệ tử chân truyền Hỏa Vân Tông Lăng Hoa Giáp bỗng nhiên lấy làm kinh hãi, lạnh giọng nói ra.
Nghe được lời này, vô luận là Hạng Quỷ Vương hay là Vân Nữ Tiêu đều biến sắc, gắt gao nhìn lại.
Liền ngay cả tông chủ Thái Bạch Tông, sắc mặt cũng biến thành hơi ngưng trọng.
Hàn Sơn Tông mặc dù là tông phái, kỳ thật lại chính là tài sản riêng của Tống gia, bởi vậy ngoại nhân đều gọi là Tống gia Hàn Sơn Tông, mà truyền nhân Hàn Sơn Tông trong thế hệ này, nổi danh nhất chính là Tống gia Tam công tử, chính là lương đống chi tài của Hàn Sơn Tông, trước đây trong mấy lần Trúc Cơ tranh đấu, cũng là có thắng có bại đối với đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông, nhưng người nào có thể ngờ được, vào bây giờ, lại bỗng nhiên nhiều hơn một vị Tống gia Tứ công tử?
Lưu ý đến thần sắc của tông chủ Thái Bạch Tông, trên mặt của tông chủ Hàn Sơn Tông tự nhiên cũng lộ ra một nụ cười thần bí, nhàn nhạt tự nói: "Chẳng lẽ chỉ có Thái Bạch Tông các ngươi nuôi quái thai thôi sao?"
"Ngươi này làm sao càng biến đổi lại càng xấu?" Phương Quý nhìn biến hóa quỷ dị ở trên người của Tống gia Tứ công tử, cũng hơi kinh hãi, trong lòng cuồng loạn mấy lần, nhưng trên mặt lại không có biểu lộ gì, ngược lại càng lộ ra vẻ chẳng hề để ý, thế mà còn có rảnh rỗi chế giễu bộ dáng của Tống gia Tứ công tử, chỉ là vừa miễn cưỡng nói một câu, đột nhiên biến sắc, dùng sắc mặt dị thường hoảng sợ nhìn về hướng sau lưng Tống gia Tứ công tử, giật mình nói: "Ma Linh..."
Tống gia Tứ công tử khẽ giật mình, vô thức nghiêng đầu ra sau nhìn.
Thừa dịp này, Phương Quý bỗng nhiên nhảy lên, lao tới chính là chém tới một kiếm.
"Xoẹt!" Chính Phương Quý cũng biết trận chiến này hung hiểm không gì sánh được, cho nên chém ra một kiếm này, tuyệt đối không có nửa phần giữ lại.
Vào thời điểm chém ra một kiếm, liền đã thúc giục một thân linh tức, Hắc Thạch Kiếm trong tay hóa thành một đạo ánh đen sắc bén, tràn ngập nửa bầu trời trong nháy mắt, hung hăng chém về phía Tống gia Tứ công tử, chợt nhìn lại, giống như là một mảnh mây đen trực tiếp bao trùm đối phương.
Mà vào lúc này, Tống gia Tứ công tử vẫn còn đang quay đầu nhìn lại theo bản năng.
"Một chiêu này thật dễ dùng..."
Phương Quý đã là mừng rỡ ở trong lòng, ánh kiếm màu đen tiến quân thần tốc, lại không nghĩ rằng, Tống gia Tứ công tử mặc dù nghiêng nửa cái đầu, nhưng vào thời khắc một kiếm này chém xuống, thân hình đột nhiên hơi lệch, tránh thoát một kiếm mạnh mẽ này, tiếp đó, thân hình của hắn hơi nghiêng, bỗng nhiên đưa tay đánh tới một trảo, bàn tay đang yên đang lành, bây giờ thế mà trở nên giống như là một cái móng vuốt quỷ dị.
Ở xung quanh trảo bốc ra khói đen mù mịt, hung hăng chộp về phía khuôn mặt của Phương Quý.
"Hung ác như thế?" Phương Quý bị loại công kích quỷ dị này làm cho giật nảy mình, ở trong một sát na này thậm chí còn cảm giác được cổ của mình bị lưỡi đao thổi qua, kém một chút nữa liền bị xé nát, hắn tiến vào tiên môn trong thời gian lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng tiếp cận với tử vong gần như thế!
Mồ hôi lạnh cơ hồ đều rỉ ra vào lúc này, cuối cùng cũng không thể tiếp tục tấn công, thu hồi Hắc Thạch Kiếm trong nháy mắt, bố trí ra tầng tầng ánh đen trước người, giống như là một mảnh thủy triều màu đen, trảo quang quỷ dị kia tới trước người của hắn, liền lập tức bị kiếm quang xoắn nát, hóa thành khói đen quỷ dị, giống như là vật sống vậy, cực kỳ linh hoạt bơi trở về, lại bám vào trên người của Tống gia Tứ công tử một lần nữa.