Chương 181: Cởi hết ra
Phương Quý làm sao còn quan tâm tới hắn, quát to một tiếng, cầm kiếm cứng rắn bổ tới.
"Đùng" một tiếng, mặt tấm chắn màu đen pháp khí cao giai kia thế mà bị một kiếm này của Phương Quý cứng rắn chém vỡ, mảnh vỡ bắn ra tứ tung như mũi tên, Tống gia Tứ công tử ở phía sau tấm chắn rống một tiếng, thân hình liền bay ra ngoài giống như diều đứt dây, trong miệng phun ra máu tươi.
"Đừng hòng chạy..."
Phương Quý nhảy lên kiếm tiến hành truy sát, ở trước người đột nhiên có một đạo đạo đao quang xoắn tới.
"Thằng nhóc cuồng vọng, trốn đi đâu?"
Hắc Thạch Kiếm ở dưới chân của Phương Quý nhanh chóng quay ngược trở lại, tránh thoát đao quang, thấy người tới là ba vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông, ở giữa chính là Hạng Quỷ Vương vừa mới dây dưa với Triệu Thái Hợp, ba người bọn hắn cùng tu luyện Phong Ma Chi Đao của Khuyết Nguyệt Tông, bây giờ liên thủ chém tới, trong chốc lát liền tạo nên vô tận ma phong, Đao Quỷ du tẩu trong sân, bao vây Phương Quý ở bên trong.
"Cuồng cái đầu các ngươi!"
Bản thân Phương Quý còn chưa đánh đã nghiền, thấy ở phía sau lưng có sát khí đánh tới, lập tức cầm kiếm quay trở lại, mắng to thành tiếng, lại còn muốn cuồng hơn so với Hạng Quỷ Vương, Đao Quỷ tập kích quấy rối ở quanh người, thế mà hoàn toàn không để ý tới, thân hình xoay tròn giống như con quay, vẩy ra đạo đạo kiếm quang, đánh bay toàn bộ Đao Quỷ, sau đó vọt tới trước mặt Hạng Quỷ Vương, hung hăng bổ một kiếm tới.
Hạng Quỷ Vương kinh hãi nói: "Làm sao vừa lên đã muốn liều mạng?"
Thân hình biến đổi, muốn né một kiếm này, đợi đối phương hết thế lại xông lên.
"Còn muốn chạy?" Phương Quý bỗng nhiên hét lớn một tiếng, hai tay vung mạnh kiếm, chém ra hai bên trái phải.
Bây giờ linh tức của hắn rất cường thịnh, toàn lực rót vào trong Hắc Thạch Kiếm, lực lượng đơn giản là cực kỳ đáng sợ, tăng thêm tốc độ nhanh, hai vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông giáp công hắn cùng với Hạng Quỷ Vương, bất ngờ không đề phòng giơ đao ngăn cản, liền trực tiếp bị hắn đánh bay ra ngoài.
Mà Phương Quý thì là hung hăng đạp tới một bước, vẫn là chém một kiếm về phía đỉnh đầu của Hạng Quỷ Vương.
"Hống!" Hạng Quỷ Vương không ngờ được đối phương tới nhanh như vậy, muốn thôi động Đao Quỷ để tập kích quấy rối đối phương cũng đã không kịp, chỉ có thể cắn chặt răng, nâng đao nằm ngang ở trên đỉnh đầu, muốn đón đỡ một kiếm này của Phương Quý trước, bứt ra sau rồi dùng đao pháp liều mạng.
"Bành!" Phương Quý chém một kiếm xuống, tiếng cuồng hống ở trong miệng của Hạng Quỷ Vương liền bị đánh gãy, Quỷ Đao trong tay ông ông tác hưởng, cánh tay nhức mỏi.
Liền ngay cả hai tai cũng đều cảm thấy ông ông tác hưởng, cảm thấy đại sợ: "Lực lượng của hắn làm sao lại mạnh như vậy?"
"La hét nữa đi?" Phương Quý thấy Hạng Quỷ Vương tiếp nhận được một kiếm của mình, cũng có một chút ngoài ý muốn, nhưng hai tay cũng không dừng lại, liên tục chém ba kiếm.
Kiếm thứ nhất, thân hình của Hạng Quỷ Vương lại thấp hơn một nửa, sắc mặt đã trở nên vô cùng tái nhợt.
Kiếm thứ hai, cánh tay của Hạng Quỷ Vương đã mất đi tri giác, đao trong tay rớt trên mặt đất.
"Ha ha, nhận lấy cái chết!"
Kiếm thứ ba của Phương Quý trực tiếp chém xuống đầu của hắn, cuồng phong đập vào mặt, Hạng Quỷ Vương bị hù đến mức hồn phi phách tán, nhưng cũng may mắn là đúng vào lúc này, bốn đạo Đao Quỷ ở bên cạnh hắn đồng thời lướt về phía hắn, nhưng hắn thậm chí cũng không dám để cho những Đao Quỷ này tập kích quấy rối Phương Quý, bởi vì coi như là những Đao Quỷ này có thể làm cho Phương Quý bị thương, hắn ở dưới một kiếm của Phương Quý tất nhiên sẽ bay đầu.
Rống lớn một tiếng, hắn liều mạng bóp pháp ấn, bốn đạo Đao Quỷ mang theo thân thể của hắn lướt về phía sau.
"Đùng!" Đá vụn trên mặt đất bay tán loạn, xuất hiện một cái hố đá sâu hoắm, Hạng Quỷ Vương nhìn thấy thế sắc mặt liền trắng bệch.
"Vừa rồi ta đã làm gì..." Hắn được Đao Quỷ kéo về phía sau, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: "Đao pháp của ta rõ ràng rất tinh xảo, làm sao lại trở thành đấu lực lượng với hắn? Ta rõ ràng có Đao Quỷ ở bên người, làm sao hết lần này tới lần khác cũng còn chưa kịp xuất thủ đã thua, vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nhất thời càng nghĩ càng biệt khuất, chính mình rõ ràng tu vô số pháp thuật, thế mà không thể nghĩ ra biện pháp đối phó với Phương Quý.
"Không chịu nổi một kích..." Phương Quý vẩy mũi chân một cái, ma đao của Hạng Quỷ Vương liền bay vào trong túi càn khôn của hắn, vội vã cầm Hắc Thạch Kiếm vọt về phía trước.
Hạng Quỷ Vương bị câu trào phúng của hắn chọc cho tức đến mức sắp thổ huyết: "Ta cũng không có yếu như vậy..."
"Tiểu ca ca..."
Vào thời điểm nhiệt huyết đang xông lên đầu, ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng khẽ gọi ngọt ngào, Phương Quý ngạc nhiên quay đầu, liền nhìn thấy trước mắt có một mảnh sương mù phấn hồng, có một nữ tử cười tủm tỉm chậm rãi đi về phía hắn, vừa đi vừa lột vai áo xuống, lộ ra đầu vai trơn nhẵn trắng như tuyết, ánh mắt long lanh như nước, giống như là có nồng tình chảy ra, nói: "Thấy ta có đẹp không?"
Phương Quý ngẩn ngơ, nói: "Mặc nhiều như vậy thì đẹp cái gì..."
Nữ đệ tử Linh Lung Tông kia lập tức ngẩn ngơ: "Hả?"
Phương Quý bỗng nhiên cầm kiếm vọt tới, hung ác nói: "Cởi hết ra, nếu không thì ta sẽ đánh chết ngươi!"
Nữ đệ tử Linh Lung Tông bị hù cho hồn phi phách tán, quay đầu chạy đi, lại bị Phương Quý đuổi theo sát, nàng vừa sợ vừa giận, xoay người lại chính là đánh ra một chiêu, vừa độc vừa cay, Phương Quý lại ngự kiếm vòng qua, thế mà vọt ra sau lưng nàng, đưa tay liền bắt lấy áo yếm sau lưng nàng, nữ đệ tử Linh Lung Tông kinh hô một tiếng, vội vàng muốn chạy trốn, áo trên người liền "xoẹt" một tiếng bị kéo xuống một mảng lớn.
"Đồ lưu manh!" Nữ đệ tử Linh Lung Tông vừa sợ vừa giận, ôm y phục trên người quay đầu chạy trốn.
"Vân sư muội..."
Trong ba vị đệ tử Linh Lung Tông, lúc đầu có hai vị đệ tử cuốn lấy Tiêu Long Tước, để cho đệ tử chân truyền nhà mình đi đối phó với Phương Quý, lại không ngờ được lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đệ tử chân truyền nhà mình, vội vã quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy tên tiểu quỷ kia đi theo sau lưng của đệ tử chân truyền nhà mình, vừa đuổi vừa xé quần áo, hai người nàng lập tức kinh hãi, vội vã không để ý đến Tiêu Long Tước, liều mạng lao về phía Phương Quý lộ ra vẻ mặt cười xấu xa tiến hành ngăn cản.
Liền ngay cả Tiêu Long Tước cũng đều ngây người, ngây ngốc nhìn Phương Quý đuổi ở phía sau lưng Vân Nữ Tiêu.
Trong tiếng kêu to, hai vị đệ tử Linh Lung Tông kia thấy không có cách nào kịp thời ngăn cản Phương Quý, liền vội vã lấy ra hai mặt bảo kính, mặt kính mờ mịt, chảy ra vô tận hào quang, nhất thời đều chiếu lên lưu quang bốn phía ở trước người sau người Phương Quý, ở bên trong có nhu hương, khó mà phân biệt phương hướng.
"Đều cút ra xa cho ta!" Rõ ràng là ngươi gây chuyện trước, cũng phải tự trách mình, Phương Quý tức giận, quát to một tiếng.
Ưu thế của một thân linh tức cường hoành hiển lộ ra vào lúc này, đổi thành các tu sĩ cùng cấp khác, vào lúc này chỉ sợ là ngay cả bản thân mình ở chỗ nào cũng đều cảm thấy không rõ lắm, nhưng Phương Quý lại có thể loáng thoáng cảm giác được sự tồn tại của ba mặt tấm gương ở chung quanh, thậm chí có thể cảm giác được ở trong vô tận lưu quang, ở phía sau mình, đang có một kiện binh khí nhỏ bé lại ác độc đâm về phía chỗ yếu hại của mình.