Cửu Tiêu

Chương 182: Khỉ diễn xiếc

Chương 182: Khỉ diễn xiếc


Trong lúc nhất thời hắn không lo được chuyện khác, chỉ là quay trở lại dùng một kiếm quét ngang ra ngoài, chỉ nghe hai tiếng "Đùng" "Đùng", hai mặt tấm gương trước sau đã bị hắn đập nát bét, hai vị nữ đệ tử Linh Lung Tông cầm bảo kính trong tay đều trực tiếp kinh hãi lui lại, chỉ còn lại vị nữ đệ tử chân truyền Linh Lung Tông ở trước mặt hắn, cầm trong tay một chiếc gương, ngơ ngác nhìn Phương Quý trước mắt, tiến cũng không được, lui cũng không xong...
"Lúc này nhìn xem ngươi chạy đi đâu..." Phương Quý nhìn về phía nàng cười hắc hắc, diện mục trở nên âm trầm.
"Cứu mạng..." Vị đệ tử chân truyền Linh Lung Tông này rốt cục cũng phản ứng lại, "Xoát" một tiếng quay đầu bỏ chạy.
"Gọi rách cổ họng cũng vô dụng..." Phương Quý đã sớm chạy tới phía sau nàng, bắt lấy bờ vai của nàng, hung dữ cười nói: "Ngày hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi đẹp mặt!"
Vừa nói chuyện, đã nhấn cho nàng khom lưng, hất cái mông lên.
Đệ tử chân truyền Linh Lung Tông bị hù đến mức mặt mũi trắng bệch, muốn tránh thoát, nhưng làm sao có thể mạnh hơn linh tức của Phương Quý, phảng phất như bị kìm sắt rắn rắn chắc chắc kẹp ở trên vai, sợ đến mức hét lớn: "Chúng ta đều là đệ tử tiên môn, ngươi..."
"Hắc hắc..." Phương Quý cười một tiếng hung ác, chuẩn bị xong tư thế, dùng hai tay vung kiếm, hung hăng đánh về phía cái mông của nàng.
"Bốp!" Nữ đệ tử Linh Lung Tông trực tiếp kêu thảm bay ra ngoài, phía sau là thân ảnh Phương Quý dương dương đắc ý vác kiếm.
"Triệu Chân Huyền, ngươi thật sự cảm thấy có thể chống được sự liên thủ của bốn người chúng ta?"
Cũng vào thời khắc Phương Quý đang đại sát tứ phương, bây giờ ở trên không Loạn Thạch Cốc, tông chủ Thái Bạch Tông cũng đang đấu pháp cùng với tông chủ của bốn đại tiên môn, thần thông của năm đại cao thủ tung hoành, mây đen quay cuồng, liền ngay cả trên không Loạn Thạch Cốc bởi vì tà khí tiết lộ mà hình thành vòng xoáy khổng lồ, đều đã bị dư uy thần thông của bọn hắn xé rách, tạo thành từng cơn cuồng phong đáng sợ, quét về phía chung quanh.
Loạn Thạch Cốc trước đây bị vòng xoáy tà khí bịt kín, bây giờ đã lộ ra ở dưới bầu trời.
"Không phải là một mình ta địch bốn người các ngươi, mà là bốn người các ngươi liên thủ địch ta..."
Tông chủ Thái Bạch Tông đứng ở trong hư không, hai tay thả lỏng ở phía sau, áo bào đung đưa, đón gió nâng lên, ở đối diện hắn, tông chủ của bốn đại tiên môn đều là như lâm đại địch, sát khí quấn thân, nhưng hắn lại giống như là đối mặt với mấy vị lão hữu, lộ ra bộ dáng bình thản.
"Ha ha, nếu như chúng ta liều mạng xuất thủ, ngươi sẽ chết..." Hỏa Vân lão tổ cười ha hả, phảng phất như đang nói một việc nhỏ không có ý nghĩa.
Tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Huyền lại giống như là mảy may cũng không để ở trong lòng, cười nói: "Dù sao vẫn là sau khi đấu thắng mới biết được!"
"Ngươi quá càn rỡ..." Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông lạnh giọng cười to: "300 năm trước, Thái Bạch Tông các ngươi có một chưởng một kiếm, chúng ta còn kiêng kị ngươi ba phần, bây giờ một kiếm kia đã trở thành phế nhân, bốn đại tiên môn chúng ta thì quyết chí tự cường, lần lượt tu thành chính pháp, chẳng lẽ còn thật sự cho phép Thái Bạch Tông các ngươi tiếp tục bá đạo?"
Trong khi nói, một đạo đao quang đã phá vỡ mà đến, chém thẳng về phía tông chủ Thái Bạch Tông.
Thấy hắn xuất thủ, ở bên người Hỏa Vân lão tổ cũng lập tức có một mảnh hỏa vân phô thiên cái địa đánh tới, che đậy nửa bầu trời, tông chủ Linh Lung Tông ở bên cạnh cười tủm tỉm, chiếc khăn ở trong tay cũng đã sớm tế lên, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, tràn ngập trong hư không.
Mà đối mặt với sự liên thủ vây công của bọn hắn, tông chủ Thái Bạch Tông lại chỉ là lộ ra thần sắc nhàn nhạt, đưa tay chính là đánh ra Đại La Từ Bi Chưởng, trong đầy trời đều là Đại La thủ ấn, một chưởng tiếp nhận đao quang của tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, một chưởng khác chống đỡ liệt diễm của Hỏa Vân lão tổ, một chưởng thì bức lui chiếc khăn của tông chủ Linh Lung Tông, thế mà vẫn còn có dư lực, đánh về phía tông chủ Hàn Sơn Tông còn chưa xuất thủ.
Tông chủ của năm đại tiên môn đấu pháp, uy lực cường đại cỡ nào, toàn bộ Loạn Thạch sơn, đã là tràn ngập tàn dư của thần thông, cơ hồ đã cày xới toàn bộ mảnh sơn cốc này, giống như dùng một chiếc lượt chải qua.
"Lão Thái Bạch, thù xưa hận cũ, hãy nạp mạng đi..." Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông dũng mãnh đến cực điểm, đánh đến nửa ngày, ở giữa trán có một thanh ma đao bay ra, hung hăng chém về phía tông chủ Thái Bạch Tông.
Trông cực kỳ dữ tợn, giống như là liều mạng vậy.
Tông chủ Thái Bạch Tông đối mặt với một đao này, tay áo vẫn là bồng bềnh, khí chất vẫn là xuất trần, trên mặt không thấy nửa điểm tức giận, giống như là một vị nho gia đọc đủ thi thư, nhưng hắn nhìn như không nhiễm nửa điểm khói lửa, vào lúc xuất thủ lại là rất tàn nhẫn, tay phải giơ lên trên không trung, bàn tay giống như ngọc đã rắn rắn chắc chắc cầm lấy ma đao của tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, thuận thế ghìm xuống dưới.
Hư không rung động, vân khí tản mạn khắp nơi, một chưởng kia dường như trấn áp thiên địa.
Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông chỉ cảm thấy bàn tay ở trước mắt càng lúc càng lớn, dường như che khuất cả mảnh trời, muốn liều mạng, trong lòng thực sự không đề lên nổi loại dũng khí này, nhưng nếu như đào tẩu, thanh ma đao kia lại nhất định sẽ rơi vào trong tay của tông chủ Thái Bạch Tông, trong lúc nhất thời trong lòng cũng là hoảng hốt không thôi, tâm tư thay đổi thật nhanh, hắn bỗng nhiên hít vào một hơi dài, nói một cách tẻ nhạt: "Hẳn là được rồi!"
Một chưởng kia của tông chủ Thái Bạch Tông đột ngột dừng lại, cách trán của đối phương bất quá chỉ một xích.
Trên mặt nở nụ cười hòa khí, nhìn tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, hỏi: "Không đánh nữa?"
Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông lắc đầu bất đắc dĩ, một thân khí tức hung sát, sát cơ lẫm liệt trước đó, biến mất sạch sẽ vào lúc này, ánh mắt có một chút bất đắc dĩ nhìn lướt qua chung quanh, nói: "Xem ra là không thể dẫn đối phương ra, còn đánh cái gì nữa?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, chậm rãi thu bàn tay về, nói: "Nói cũng đúng!"
"Ha ha, hôm nay chúng ta thế nhưng đã diễn rất tốt..." Thấy tông chủ Thái Bạch Tông cùng với tông chủ Khuyết Nguyệt Tông bỗng nhiên dừng tay, ba vị tông chủ khác thế mà cũng đồng thời thu hồi sát khí, hoàn toàn không có thái độ tàn nhẫn liều mạng trước đó, ngược lại còn lộ ra một chút bất đắc dĩ, Hỏa Vân lão tổ gượng cười nói một câu.
"Mượn trận đấu pháp vừa rồi, chúng ta đã lật tung toàn bộ Loạn Thạch Cốc, ngay cả một chút khí tức cũng không phát hiện ra..." Tông chủ Linh Lung Tông cũng thu hồi một thân thần thông, đạp trên hư không từ từ đi về phía trước, chau mày, nói: "Lần này những yêu nhân tà phái kia đến tột cùng đang chơi cái trò gì? Trước kia bọn hắn bất quá là chạy loạn xung quanh, thêm một thanh củi ở chỗ này, đốt một mồi lửa ở chỗ kia, có mục đích rõ ràng, chỉ vì khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt, nhưng vào lúc này đây, rõ ràng là đã đi tới Sở Quốc, hết lần này tới lần khác chỉ ném ra hai quân cờ, lại không có nửa phần động tĩnh, chúng ta đấu nửa ngày ở chỗ này, đối phương cũng đều không có nửa điểm động tĩnh, trái lại còn coi chúng ta như khỉ diễn xiếc!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất