Chương 193: Thiên Thư tàn quyển
Mạc Cửu Ca bất đắc dĩ cười cười, nói: "Vậy thì ngươi nói xem nên làm cái gì?"
"Rất khó xử lý!" Tông chủ Thái Bạch Tông trầm tư thật lâu, mới nói: "Thủ đoạn của Kỳ Cung rất tà dị, đoán chừng cũng không ngờ được khí huyết bản nguyên của đứa nhỏ này thâm hụt như vậy, cho nên sự tồn tại của Ma Thai đã sớm lộ ra ngoài, theo lý thuyết, nếu thủ đoạn của Kỳ Cung thật sự ẩn giấu ở trong thần hồn của đứa nhỏ này, vậy thì dựa vào thủ đoạn của chúng ta, xác thực là không thể đối phó được, nhưng nếu cái vấn đề này đã sớm lộ ra ngoài, vậy thì chưa hẳn đã không có cơ hội..."
Nghe được lời này, Bạch Thạch trưởng lão đột nhiên giật mình, vội vàng đi tới cửa đạo điện, vẫy tay thôi động đại trận hộ sơn, bảo hộ gắt gao tòa Đạo Điện này vào bên trong, Mạc Cửu Ca cùng với tông chủ Thái Bạch Tông thấy vậy, cũng đều không có nói chuyện, biết Bạch Thạch trưởng lão lo lắng, nếu như Kỳ Cung biết bọn hắn giữ lại Ma Thai đã bại lộ, ai cũng không biết vị đệ tử Kỳ Cung kia có thể giết hồi mã thương hay không?
Bây giờ điều có thể làm trước mắt, hoặc chính là giết Phương Quý, hoặc chính là tranh thủ thời gian phong tỏa bí mật.
Bởi vậy, Bạch Thạch trưởng lão chẳng những thôi động đại trận hộ sơn, thậm chí là chính hắn cũng bước ra ngoài điện một bước, đích thân thủ hộ ở bên ngoài.
Ở trong Đạo Điện chỉ còn lại có sư huynh đệ Mạc Cửu Ca, cùng với A Khổ ở bậc cửa phía ngoài.
Mạc Cửu Ca nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một chút, hỏi: "Ngươi có biện pháp?"
Tông chủ Thái Bạch Tông thấp giọng mở miệng nói: "Lúc đầu Ma Thai sẽ thôn phệ bản tính của hắn, trở thành một quân cờ mai phục ở trong tiên môn, thế nhưng trên thực tế, hắn cũng không có bị Ma Thai thôn phệ thuận lợi, chuyện này cũng đã nói là còn có hi vọng..."
Nói xong thần sắc của hắn trở nên lạnh lùng: "Ma Thai Kỳ Cung, tất nhiên là tà quỷ ác độc, nhưng nhất định sẽ không quá mạnh, bằng không mà nói, vừa tiến vào trong cơ thể của đứa nhỏ này liền sẽ bị chúng ta phát hiện, cho nên Ma Thai có khả năng chỉ mạnh hơn so với đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức một chút, nếu như chúng ta có thể mượn cơ hội này, trợ giúp phóng đại thần hồn của đứa nhỏ này mà nói, chưa hẳn đã không có hi vọng trực tiếp đuổi Ma Thai đi..."
Mạc Cửu Ca từ từ ngẩng đầu nhìn tông chủ một chút, nói: "Tu vi của hắn quá thấp, không chịu nổi thần thức của ngươi!"
"Cho nên phải mau chóng khiến cho thần hồn của hắn lớn mạnh..." Tông chủ Thái Bạch Tông từ từ trả lời, sau đó sắc mặt trở nên càng khó coi hơn một chút: "Vấn đề làm cho người ta đau đầu nhất chính là chỗ này, linh tức của đứa nhỏ này cường hoành, vốn là một gốc Mầm Tiên cực giai, nhưng ai có thể ngờ tới, hắn tuổi còn nhỏ, khí huyết bản nguyên lại là khô kiệt như thế, giống như một lão nhân già mua, thân thể khô kiệt như vậy cũng sẽ có khả năng tẩm bổ ra thần thức cường đại có thể khu trục Ma Thai?"
Mạc Cửu Ca không lên tiếng nữa, bỗng nhiên nhìn tông chủ Thái Bạch Tông cười cười.
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng biết là Mạc Cửu Ca đang ám chỉ cái gì, một lát sau mới nói: "Ta cũng không phải là không thể bỏ ra, nhưng hữu dụng sao?"
Mạc Cửu Ca thở dài một tiếng, nói: "Có tác dụng hay không, cũng chỉ có cái biện pháp này, nếu ngoại nhân không giúp hắn được, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn, ngoại trừ đưa công pháp trong Thiên Thư tàn quyển cho hắn, thì làm gì còn nửa điểm cơ hội nào?"
Nghe được bốn chữ "Thiên Thư tàn quyển", sắc mặt của tông chủ Thái Bạch Tông liền có một chút trầm ngâm.
Mạc Cửu Ca ngược lại là lộ ra vẻ thoải mái, cười cười, nói: "Ngươi thật sự là tuổi tác càng lớn, liền càng keo kiệt hơn, lúc trước vào thời điểm gặp được ta, cũng không có nói là không nỡ, thoải mái lấy Thiên Thư tàn quyển ra lĩnh hội cùng với ta, còn mượn danh nghĩa của Thiên Thư tàn quyển, thu ta trở thành sư đệ, về sau thu Hỏa Hầu Quân, cũng truyền cho hắn thống khoái như vậy, làm sao vào lúc dùng để cứu người lại cảm thấy không nỡ rồi?"
Tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Nếu như có tác dụng, ta sẽ không tiếc..."
Mạc Cửu Ca cười nói: "Thiên Thư tàn quyển, mênh mông tinh thâm, lúc trước chúng ta cùng nhau nghiên cứu, ta từ bên trong ngộ ra được phương pháp dùng tâm luyện kiếm, ngươi ở mặt ngoài thì ngộ ra được Đại La Từ Bi Chưởng, nhưng trên thực tế lại ngộ ra được Quy Nguyên Bất Diệt Thức, liền ngay cả bực xuẩn tài như Hỏa Hầu Quân, cũng đều mượn nhờ pháp môn trong đó, tìm được thời cơ Kết Anh, vậy thì ai có thể cam đoan tên tiểu quỷ này sẽ không có cách nào học được pháp môn làm lớn mạnh thần hồn kia? Chỉ cần thần hồn của hắn lớn mạnh, tự nhiên là có thể áp chế Ma Thai, thậm chí là trực tiếp đuổi Ma Thai ra ngoài..."
Tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Dù sao thì can hệ cũng rất trọng đại!"
Nụ cười bại hoại ở trên mặt của Mạc Cửu Ca đột nhiên biến mất, hỏi: "Sư huynh, ngươi còn nhớ rõ sơ tâm lập đạo Thái Bạch lúc trước không?"
Tông chủ Thái Bạch Tông trầm mặc không nói.
"Đạo lý ăn cơm làm việc, là do ngươi truyền cho ta!" Thanh âm trầm thấp của Mạc Cửu Ca vang lên, nói: "Lúc trước ngươi còn không phải là bất mãn dáng vẻ nặng nề của những đạo thống tiên môn kia, mới muốn ở trên tòa Thái Bạch Sơn này, tự lập một phương đạo thống hay sao? Bây giờ, sơ tâm của ta đã mất đi, chẳng lẽ là ngươi cũng muốn vứt bỏ?"
Tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên có một chút tức giận, lạnh lùng nhìn về hướng Mạc Cửu Ca, nói: "Ngươi cũng biết chính mình đã ném sơ tâm đi, chẳng lẽ ta..."
Mạc Cửu Ca bỗng nhiên có vẻ hơi mỏi mệt, nói: "Sư huynh, ngươi đã mắng ta rất nhiều lần!"
Ở trong lời nói của Tông chủ Thái Bạch Tông lúc đầu có một chút ý trách cứ, nhưng thấy được biểu lộ tiêu điều của Mạc Cửu Ca, lại lập tức trở nên trầm mặc, sắc mặt có vẻ hơi mỏi mệt, một lát sau, hắn mới nhìn Mạc Cửu Ca một chút, nói: "Ngươi cũng đừng tạo áp lực cho mình quá lớn, kiểu gì thì cũng sẽ vượt qua, hơn nữa ngươi nói đúng, ta dù sao cũng là sư huynh, cho nên ta cũng phải ra dáng của sư huynh, ngươi có thể ném đi sơ tâm, nhưng ta không thể ném, đúng như lời ngươi nói, ta sẽ dùng hết tất cả biện pháp để giúp đứa nhỏ này, nhưng nếu như vô dụng..."
Mạc Cửu Ca khoát tay áo, nói: "Còn lại không cần phải nói với ta, nếu thực sự không có cách nào khác, có giết cũng không sao!"
A Khổ một mực ở trên bậc cửa ngoài điện cách đó không xa vểnh tai nghe lén, vào lúc này cũng không nhịn được nhỏ giọng nói một câu: "Tốt nhất là đừng giết..."
Tông chủ Thái Bạch Tông không để ý tới A Khổ, chỉ là nhìn về hướng Phương Quý, than thở nói: "Trước tiên cứu tỉnh hắn rồi lại nói sau!"
Mạc Cửu Ca giang hai tay ra về phía tông chủ Thái Bạch Tông, biểu thị rằng bản thân lực bất tòng tâm.
Tông chủ Thái Bạch Tông hừ lạnh một tiếng không hài lòng, cũng thực sự biết là Mạc Cửu Ca không có cách, sau khi ngưng thần nửa ngày, bỗng nhiên chậm rãi đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay, một đoàn khí màu tím tụ lại từ từ và chậm chạp, như thể bao gồm tất cả mọi thứ, cực kỳ huyền diệu.