Chương 194: Giấc mộng dài
Coi như là tông chủ Thái Bạch Tông, khi ngưng tụ ra đoàn khí tím này, cũng đều lộ ra sắc mặt nghiêm túc, dường như đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện nhẹ nhõm.
Hắn vận chuyển đoàn khí tím này, chậm rãi ấn về phía giữa trán của Phương Quý, nhẹ nhàng đánh vào trong đó, quát khẽ: "Tỉnh lại!"
Khí tím đi vào giữa trán, thân thể của Phương Quý run rẩy, mí mắt giật giật, giống như muốn mở ra, chỉ là rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Tông chủ Thái Bạch Tông lộ ra sắc mặt khó coi, chậm rãi thu công, nói: "Ma Thai còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của ta..."
Mạc Cửu Ca bất đắc dĩ khoát tay áo, nói: "Ta sẽ dùng kiếm thứ bảy thử một chút!"
Con mắt của tông chủ Thái Bạch Tông hơi sáng, gật đầu nhẹ.
Mạc Cửu Ca dùng một tay cầm bầu rượu, vừa tiến tới, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào giữa trán của Phương Quý, trên đầu ngón tay, có ánh xanh chớp lên, chính là một đạo kiếm khí linh động, thuận theo ngón tay của Mạc Cửu Ca, nhẹ nhàng bơi vào giữa trán của Phương Quý, ở trong một sát na này, trong hư không chung quanh, đều giống như ẩn ẩn vang lên tiếng long ngâm, đó là kiếm âm cộng minh, dẫn động trọn vẹn cả phiến hư không.
Liền ngay cả Phương Quý, ở trong cơ thể cũng có kiếm âm cùng loại vang lên, nối thành một mảnh cùng với kiếm âm trong hư không.
Phương Quý ở trong trạng thái hôn mê, bàn tay bỗng nhiên nắm thật chặt, nhưng sau một hồi lâu, kiếm âm biến mất, hắn vẫn không có tỉnh lại.
"Đây đã là cực hạn của ta..." Mạc Cửu Ca nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một chút, giơ bầu rượu lên, uống một hớp rượu.
Tông chủ Thái Bạch Tông chau mày, dường như nghe được câu nói này của Mạc Cửu Ca, còn muốn thất lạc hơn so với nhìn thấy Phương Quý hôn mê.
Mạc Cửu Ca đã không còn quan tâm đến bản thân, sau khi uống rượu, trong miệng cảm thấy cay, liền tiện tay cầm túi càn khôn ở bên hông của Phương Quý lên, mở miệng túi ra, ngược lại là cười một tiếng, lấy Thanh La Quả ở bên trong ra ăn, cười nói: "Tên tiểu quỷ này hôn mê bất tỉnh, ngược lại là đáng tiếc cho Thanh La Quả..."
Trái cây còn chưa đưa vào miệng, Phương Quý bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn Mạc Cửu Ca hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
---
Phương Quý cảm thấy mình mơ một giấc mộng rất dài!
Trong giấc mộng này, bắt đầu từ lúc hắn trở về thuyền pháp tiên môn, bỗng nhiên té xỉu.
Lúc ấy hắn sở dĩ té xỉu, chính là bởi vì cảm giác bị cắn một cái!
Loại cảm giác này rất cổ quái, giống như là có một loại tồn tại nào đó, hướng về hắn cắn một cái, hơn nữa còn muốn thôn phệ hắn, chỉ là hắn không có bị thôn phệ thành công, lại bị kéo vào một nơi kỳ quái, nơi này giống như là ở trong một cơn ác mộng, chung quanh đều là bóng tối, ở xung quanh tràn ngập sương đen phun trào, chỉ là ngẫu nhiên, mới có ánh sáng như chớp giật xuất hiện, chiếu sáng một phương thế giới này.
Mà sau khi hắn đi tới một phương thế giới này, liền thấy được một đạo bóng dáng âm u, đang nhìn chòng chọc vào hắn.
Đạo bóng dáng kia rất khó hình dung, không biết là thật hay là ảo, thân hình của nó không sai biệt lắm cùng với Phương Quý, nhưng lúc há to miệng, lại giống như là có thể nuốt mất nửa bầu trời, bằng vào cái miệng kia, muốn nuốt Phương Quý đơn giản giống như là nuốt một quả táo chua vậy, lúc ấy Phương Quý bị dọa sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, hắn phát hiện ra mình ở trong cái thế giới này cũng rất đầy đủ, rất linh hoạt, chạy cũng đặc biệt nhanh!
"Thế mà không thể cắn nuốt được hắn?" Con quái vật kia rõ ràng cũng có một chút kinh ngạc, nhưng khí thế của nó hung ác sâm nhiên, đuổi theo sát Phương Quý.
Hai người một kẻ trốn một kẻ đuổi, cũng không biết trải qua bao lâu, tóm lại là Phương Quý đã bị hù đến mức hồn đều bay, lúc này chỉ có thể xuất sử tất cả khí lực để chạy trốn, mà con quái vật kia thì cũng biết là mình chỉ có thôn phệ hết Phương Quý mới là biện pháp duy nhất, thế là chỉ có thể không ngừng đuổi theo, thật nhiều lần nó cảm thấy mình cũng đã sắp đuổi kịp Phương Quý, nhưng hết lần này tới lần khác lại kém một chút như vậy...
Rốt cục, ở dưới tình huống vừa đuổi vừa chạy, bọn hắn đã đi tới một nơi kỳ quái.
Đó là một tòa đại điện giấu ở chỗ sâu trong thế giới giống như ác mộng này, cửa điện đang mở ra, Phương Quý ở dưới tình huống không còn đường để đi, trực tiếp xông vào bên trong đại điện, ngay sau đó quái vật đuổi theo hắn không bỏ ở phía sau cũng vọt vào theo.
"Đây là thứ quỷ gì?" Phương Quý cũng là sau khi đi vào nơi này, mới nhìn rõ được bộ dáng của con quái vật đuổi đánh mình.
Đó thế mà cũng là một người, thân hình có một chút giống với hắn, chỉ là diện mục mơ hồ không rõ, dường như có thể biến thành bất luận kẻ nào, ở quanh người nó đều giống như hiện đầy ma tức mênh mông cuồn cuộn, nhìn tà dị không gì sánh được, cũng hung tàn không gì sánh được, chỉ bất quá, sau khi tiến vào trong tòa đại điện cổ quái này, nó cũng có vẻ hơi mê mang, đánh giá xung quanh một chút, nhìn không ra được bản thân đang ở chỗ nào...
Bất quá sau một khắc nó liền phản ứng lại, hung tính lộ ra, mở ra cái miệng tràn đầy răng nanh táp về phía Phương Quý.
Phương Quý giật nảy cả mình, quay đầu muốn chạy trốn, lại phát hiện ra tốc độ của đối phương thực sự nhanh hơn so với hắn nhiều.
Tiến vào trong tòa đại điện này, chính mình dường như càng là không thể trốn đi đâu được, tòa đại điện này nhìn như rất là rộng lớn, nhưng lại trống rỗng, ở bốn phía chỉ có mấy bức tường trống rỗng, ngay cả cửa cũng không biết ở nơi nào, thế là Phương Quý trở nên hung ác, quay trở lại đấm một quyền!
Nếu như trốn không thoát, vậy liền đánh chết ngươi!
Con quái vật kia bị Phương Quý đánh vào hốc mắt, lui về phía sau mấy bước, đầy mặt đều là thần sắc vừa sợ vừa giận, dường như căn bản không ngờ được Phương Quý lại có thể đánh nó, càng không có nghĩ tới Phương Quý lại có thể đánh trúng nó, ở dưới sự kinh sợ, nộ khí của nó tuôn ra, lại hung hăng lao về phía Phương Quý một lần nữa, một thân ma khí cuồn cuộn, biến ảo vô tận, giống như là hóa thành một con cự thú, táp về phía Phương Quý.
"Con bà nó, ở trong mộng ta còn có thể bị ngươi khi dễ?"
Phương Quý chỉ cho là đây là một cơn ác mộng của mình, lại thêm quả thực là bị đối phương hù không nhẹ, ngược lại là càng ngày càng bạo, không lùi mà tiến tới, nghênh đón con quái vật kia, vung mạnh cánh tay, đá mạnh chân, đầu đập xuống, dùng miệng cắn, vào thời điểm xuất thủ hoàn toàn không có chiêu thức, ngược lại là sử dụng cách đánh lộn vào thời điểm ở thôn Ngưu Đầu, lăn lăn lộn lộn quấn với đối phương cùng một chỗ, lăn qua lăn lại ở trong đại điện.
Đây thật sự là một trận đại chiến, mặc dù đánh nhau rất khó coi, nhưng hai bên đều liều mạng.
Phương Quý cũng không biết mình đã đánh bao lâu, chỉ cảm thấy chính mình càng đánh càng có tinh thần, càng đánh càng hăng hái, cũng không có cảm giác bị mệt mỏi, chỉ là từng bước một, từ tình thế bị đối phương áp chế, dần dần trở thành hai bên không sai biệt lắm, lại đến tình trạng đối phương kiệt sức, lại đến chính mình tìm thấy điểm yếu của đối phương, bắt đầu toàn diện chiếm cứ thượng phong, nhấn con quái vật kia trên mặt đất, đánh quên cả trời đất...