Cửu Tiêu

Chương 197: Dưỡng Thần Bảo Đan

Chương 197: Dưỡng Thần Bảo Đan


Dù sao thì lúc ấy Phương Quý cũng chỉ là nghe lệnh của mình cho nên mới ra tay!
Mà đây cũng là nguyên nhân tông chủ Thái Bạch Tông muốn cứu Phương Quý một lần, ngược lại cũng không phải tất cả đều là bởi vì Mạc Cửu Ca.
Rất nhanh, liền có một hộp đựng chín viên đan dược óng ánh sáng long lanh được đưa đến trước mặt của Phương Quý.
Những viên đan dược này, mỗi một viên đều to bằng ngón cái, tản ra mùi thơm thấu tim gan, mùi thơm này, cũng không phải là mùi thuốc phổ thông, mà có một chút giống như là sự tươi mát trong rừng rậm, chỉ cần ngửi một chút, liền có thể khiến cho người ta cảm thấy tinh thần thịnh vượng, Phương Quý đã ngủ vài ngày, lúc đầu cảm giác đầu óc có một chút mơ màng, sau khi ngửi được mùi thuốc, lại lập tức có tinh thần.
"Đây là Dưỡng Thần Bảo Đan, tối thiểu phải có cảnh giới Trúc Cơ mới có thể phục dụng, đệ tử cảnh giới Dưỡng Tức coi như phục dụng, cũng không chịu nổi, nhưng bây giờ, ta nhất định phải nhanh chóng tăng cường thần thức cho ngươi, cho nên chỉ có thể để cho ngươi ăn vào, sau đó giúp ngươi luyện hóa!" Tông chủ Thái Bạch Tông nghiêm túc dặn dò Phương Quý: "Vào thời điểm luyện hóa, nếu cảm thấy khó chịu thì phải lập tức nói cho ta biết!"
Phương Quý nhìn chằm chằm vào chín viên bảo đan kia, thành thành thật thật gật đầu nhẹ.
"Ngoại trừ tăng cường thần thức, không có tác hại nào khác chứ?" Trong lòng của hắn vẫn chưa yên tâm, lại hỏi một câu.
"Bây giờ trông ngươi như thế này, còn có thể chịu đựng được tác hại nào khác?" Tông chủ Thái Bạch Tông bất đắc dĩ thở dài, nói: "Bây giờ chỉ có thể giúp ngươi tăng cường lực lượng thần hồn trước rồi lại nói!"
"Vậy thì ta an tâm!" Phương Quý ngồi ngay ngắn, nói: "Làm thôi!"
Tông chủ bảo hắn cầm một viên bảo đan, đặt vào trong miệng, sau đó ngưng thần ngồi xếp bằng.
Sau nửa ngày, Phương Quý dần dần cảm thấy ở trong cơ thể của mình dường như dâng lên một chút biến hóa, có một loại lực lượng nhu hòa mà hùng hậu nào đó bay lên, loại lực lượng này rất thịnh vượng, Phương Quý chỉ cảm thấy chính mình càng ngày càng có tinh thần, dường như không ngủ trong mấy ngày mấy đêm cũng không có việc gì, hắn thậm chí còn cảm giác đầu óc của mình dùng tốt hơn rất nhiều, lúc này nếu như để một quyển sách ở trước mặt, hắn liền có thể ghi nhớ toàn bộ.
"Ngươi chỉ cần ngồi yên, ta sẽ giúp ngươi luyện hóa!" Tông chủ Thái Bạch Tông đưa bàn tay ra chạm lên trên đỉnh đầu của Phương Quý.
Theo pháp lực nhu hòa mà hùng hậu tiến vào trong cơ thể, Phương Quý chợt thấy hỗn loạn, tiến vào mộng đẹp.
Chính mình dường như là đang chìm xuống, trải qua mảnh thế giới hỗn độn kia một lần nữa, chìm vào bên trong đại điện, Phương Quý ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy mình đang ở bên trong đại điện, dường như có một mảnh cam lộ vẩy xuống, khiến cho mảnh thế giới mông lung này trở nên càng chân thực!
"Đại ca, không cần làm như vậy chứ..." Đột nhiên ở trong góc tường, truyền đến một thanh âm vô cùng đáng thương.
Phương Quý chợt quay đầu, liền thấy được con quái vật đang ngồi xổm ở góc tường kia, khuôn mặt bầm tím, dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Ta vốn là đã không đánh lại ngươi, ngươi còn cần gì phải nuốt Dưỡng Thần Bảo Đan, lại nói nếu như ta thật sự có thể thôn phệ ngươi, cho dù ngươi có nuốt thật nhiều Dưỡng Thần Bảo Đan cũng chỉ vô dụng mà thôi, hiện tại ta thật sự là không còn loại tâm tư kia, ta chỉ muốn cầu ngươi thả ta ra, cả đời này ta cũng không dám trêu chọc ngươi..."
"Ngươi thế mà vẫn còn ở đây?" Phương Quý trầm ngâm, hỏi: "Chẳng lẽ không phải là ta đang nằm mơ?"
"Mơ cái đầu nhà ngươi..." Con quái vật kia vừa tức vừa gấp, trực tiếp nhảy dựng lên nói: "Đây là thức hải của ngươi, mơ cái gì mà mơ chứ...mặc dù ta không biết ở trong thức hải của ngươi tại sao lại có một chỗ địa phương cổ quái như thế, nhưng thứ này đích xác là do thần hồn của ngươi hiển hóa ra..."
Phương Quý chợt ngẩng đầu lên, liếc nhìn con quái vật kia, hỏi: "Ngươi dám mắng ta?"
"Ta..." Con quái vật kia kinh hãi, vội vàng muốn chạy trốn: "Ta không có!"
Phương Quý đã sớm xông lên phía trước, túm cổ nó trở về, hầu hạ một trận đấm đá, mắng to: "Nếu không phải là mộng, vậy thì ngươi hãy nói ra cho ta biết, nơi này nếu là địa bàn của ta, vậy thì ngươi tiến vào để làm cái gì? Tông chủ nói ngươi muốn thôn phệ ta, đó là thật đúng không? Ngươi đến tột cùng là quái vật gì, lại còn có mưu ma chước quỷ gì, mau trả lời trung thực!"
Lúc này ở trong Đạo Điện Thái Bạch, tông chủ Thái Bạch Tông cảm ứng được thần hồn của Phương Quý biến hóa kịch liệt, không nhịn được mà thay đổi sắc mặt, thở dài nặng nề: "Quả nhiên không hổ là thủ đoạn của Kỳ Cung, đã san bằng một lớp, một lớp khác lại tới, cảm ứng được lực lượng Dưỡng Thần Bảo Đan, lại lập tức nổi lên tâm tư thôn phệ, bây giờ bọn hắn đang đánh nhau cực kỳ kịch liệt, xem ra là chín viên Dưỡng Thần Bảo Đan cũng đều không nhất định đủ..."
"Còn nói cái gì chứ..." Con quái vật kia đã bị Phương Quý đánh cho triệt để mất đi hứng thú phản kháng, trực tiếp bổ nhào ra trên mặt đất, hất cái mông lên cao, khóc ròng nói: "Ta từ lúc vừa mới bắt đầu đã giải thích rõ ràng cho ngươi rồi, ta chính là một kẻ vô tội, ta là sinh linh Tiên Thiên bị Kỳ Cung lừa gạt mà thôi, lúc đầu ta ngủ trong bóng tối ở phía sau núi thật tốt, là do bọn hắn đánh thức ta, lại mang ta đi ra, nói là muốn tuyển chọn cho ta một ký chủ thích hợp nhất, để cho ta trùng sinh làm người, nhưng ta làm sao có thể ngờ được, bọn hắn làm sao lại chọn cho ta một tên quái thai như ngươi..."
"Ta không thôn phệ được ngươi, ai có bản lĩnh thì kẻ đó hãy tới, hiện tại ta chỉ muốn về nhà..."
"Ta thật sự hoài niệm về cỗ quan tài mà ta ngủ trước đó..."
Nhìn đối phương bị chính mình đánh cho cuộn lại thành một con ốc sên, Phương Quý cũng ngượng ngùng thu tay lại, trải qua vài ngày đánh đập như vậy, ở dưới lời khai của con quái vật này, lại thêm suy đoán của mấy người tông chủ, cũng đã khiến cho hắn dần dần hiểu rõ được sự tình...
Xem ra, chính mình hẳn là đã thật sự trúng chiêu của Kỳ Cung, suýt nữa ném mạng nhỏ đi.
Hoặc không phải là ném mạng nhỏ đi, mà là ném bản thân đi, sẽ có một người khác sống trên đời thay mình.
Chỉ có một tình huống ngoài ý muốn là, con quái vật này không đánh lại chính mình!
Điểm này, đừng nói là đệ tử Kỳ Cung, liền ngay cả mấy người tông chủ Thái Bạch Tông hẳn là cũng không có nghĩ đến, cho nên bọn hắn đều là từng người như lâm đại địch, vội vã cuống cuồng, vô luận là giúp mình luyện hóa Dưỡng Thần Bảo Đan cũng tốt, hay là nói truyền thụ cho chính mình phương pháp tu luyện thần thức cũng tốt, cũng là vì tăng cường lực lượng thần hồn cho chính mình, khiến cho mình sau khi chuẩn bị đầy đủ, có thể đuổi con quái vật này ra ngoài...
Đương nhiên là mấy người tông chủ cũng không biết, bây giờ không phải là chính mình muốn trục xuất con quái vật này, mà là nó khóc lóc muốn rời đi...
Sau khi trầm ngâm một phen, Phương Quý vẫn là quyết định phải thẩm vấn con quái vật này thật tốt, đi ra ngoài cũng dễ giải thích với tông chủ, thế là vừa nghĩ vừa hỏi: "Ngươi đến tột cùng là thứ gì? Tới từ chỗ nào?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất