Chương 198: Khế ước
Bỗng nhiên Phương Quý nghĩ tới điều gì, con mắt tỏa sáng: "Nếu như ngươi là do Kỳ Cung mời tới, vậy thì ngươi chẳng phải là biết rất nhiều bí mật về Kỳ Cung?"
"Ta..." Con quái vật kia quả nhiên là đã bị Phương Quý đánh cho sợ, khóc thút thít nói: "Ta sẽ nói thật, ngươi tuyệt đối đừng đánh ta..."
Phương Quý cười híp mắt nói: "Nếu ngươi trả lời thành thật, ta sẽ không đánh ngươi!"
Quái vật lúng túng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, ta chỉ có thể nhớ được đại khái, ta vẫn một mực ngủ say ở một nơi rất tối, cũng không biết bản thân đã ngủ say bao lâu, thẳng đến khi đám người Kỳ Cung đánh thức chúng ta, bọn hắn...lập thành khế ước với chúng ta, nội dung trong khế ước chính là bọn hắn sẽ giúp chúng ta trùng sinh trên đời này, mà chúng ta sẽ trợ giúp Kỳ Cung ở trong tương lai..."
Phương Quý nghe mơ mơ màng màng, chợt trừng mắt nói: "Nói mập mờ như thế, ngươi muốn ăn đòn hay sao?"
"Không có...thật sự không có..." Con quái vật bị hù đến mức khẽ run rẩy, hét lên: "Trí nhớ của ta vốn chính là không trọn vẹn, trên thực tế ta cũng biết, nếu như ta có thể thành công thôn phệ ngươi mà nói, ngay cả những ký ức không trọn vẹn này cũng đều sẽ nhanh chóng biến mất, vào thời điểm đó, ta cũng chỉ cho rằng ta là ngươi, ta sẽ triệt để lãng quên ký ức trước đây, dùng thân phận của ngươi để sống sót, thẳng đến khi Kỳ Cung triệu hoán chúng ta..."
"Đây vốn chính là một loại thủ đoạn để dự phòng người khác phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, chỉ có ngay cả chúng ta cũng không biết chính mình là ai, mới có thể giấu giếm được các cao thủ trong tiên môn..."
"Trên thực tế, bây giờ ta có thể giữ lại những ký ức không trọn vẹn này, đều là bởi vì duyên cớ thôn phệ ngươi thất bại!"
Phương Quý nghe thế liền thất vọng nói: "Vốn còn muốn hỏi ngươi có công pháp Kỳ Cung gì không..."
Con quái vật kia cảm thấy bó tay nói: "Ta ngay cả ký ức cũng đều là không trọn vẹn, hơn nữa những ký ức này cũng sẽ dần dần biến mất, làm sao có thể nhớ kỹ công pháp gì chứ, lại nói chúng ta cũng không cần công pháp, chỉ cần ta có thể thay thế ngươi, liền sẽ dùng thân phận của ngươi sống trên đời, lấy thân phận của ngươi đi học tập công pháp mới, thứ duy nhất còn lại, cũng chỉ là khế ước với Kỳ Cung mà thôi..."
Phương Quý ngược lại là đã dần dần hiểu được rõ ràng, chẳng qua là không nhịn nổi mà nhíu chặt lông mày.
Chuyện này có can hệ trọng đại, hắn cũng không dám đùa giỡn, hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, hắn mặc dù có tuổi tác không lớn, người lại cơ linh, am hiểu nhất là phát hiện chỗ không thật ở trong lời nói của người khác, nhưng sau khi hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, phát hiện ra những gì con quái vật này nói là sự thật, nó mặc dù đúng là do Kỳ Cung an bài tới, nhưng hắn muốn từ trên người của nó hỏi ra thứ gì liên quan tới Kỳ Cung, vậy thì gần như là không có khả năng...
Lông mày của hắn không khỏi nhíu lại, thầm nói: "Không phải nói là Kỳ Cung rất lợi hại sao, làm sao đầu Ma Thai này lại vô dụng như vậy?"
Ma Thai kia nghe vậy, khóc lóc nói: "Cũng không phải là do ta vô dụng, theo lý thuyết muốn thôn phệ ngươi hẳn là một chuyện rất dễ dàng, bất quá chỉ là sự tình trong nháy mắt, đối với ngươi mà nói, chính là thất thần một chút, bắt đầu từ khi đó, ngươi cũng không phải là ngươi, mà là ta..."
Phương Quý nghe lời này, cũng không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Không phải là rất có thể hiểu được loại cảm giác này, nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy có một chút rùng mình.
Hắn không nhịn được mà trừng Ma Thai một cái, quát: "Vậy thì ngươi thử nói xem, tại sao ngươi lại không cắn nuốt được ta?"
Ma Thai nghe lời này, không nhịn được mà nghẹn họng, tội nghiệp nhìn Phương Quý nửa ngày, mới nói: "Nói thật sao?"
Phương Quý lạnh lùng nhìn nó, cười một tiếng.
"Ta nói, ta nói..." Ma Thai vội vàng giơ cao hai tay, nói: "Kỳ thật, ta cũng không rõ ràng, ký ức của ta mặc dù không trọn vẹn, nhưng ta có thể cảm giác được, thần hồn của người bình thường đối với chúng ta mà nói...giống như là đồ ăn vậy, muốn thôn phệ ngươi, hẳn là rất đơn giản, nhưng ta không ngờ được, thần hồn của ngươi vô cùng...cổ quái, đúng, hẳn là dùng cái từ cổ quái này, không thể nói thần hồn của ngươi cường đại, bởi vì ngươi thật giống như là bản nguyên không đủ, thần hồn ngược lại là rất suy yếu, nhưng chính là phi thường cổ quái, cái cảm giác kia...ngươi hẳn là một con thỏ, kết quả lại là lão hổ..."
Nó nói đến chỗ này, nó nghiêm túc nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Ngươi hẳn là hiểu được, lúc đầu ta là sói, mà ngươi hẳn là thỏ, ta ăn hết ngươi là một chuyện đương nhiên, nhưng ta sai rồi, ngươi không phải là thỏ, mà là lão hổ, mặc dù rất là suy yếu, hơn nữa còn là lão hổ rất nhỏ, nhưng tuyệt đối cũng không có trung thực như thỏ, nếu muốn thôn phệ ngươi mà nói, thì sẽ vô cùng phiền phức..."
Phương Quý hơi không kiên nhẫn, nói: "Ngươi hay đổi một cách nói khác, ta không cho phép ngươi xem thường thỏ!"
Ma Thai bị lời nói của Phương Quý làm cho nghẹn họng, không nhịn được mà giang tay ra, nói: "Dù sao thì chuyện cũng chính là như thế, ngươi vốn là lão hổ, nhưng ngươi nhỏ yếu như vậy, ta cũng có thể thôn phệ ngươi, nhưng ta cũng không ngờ được, ở trong thức hải của ngươi lại có một địa phương cổ quái như thế, toà đại điện này...đến tột cùng là địa phương nào, ta vừa tiến vào liền cảm thấy sợ hãi..."
"Sợ hãi?" Phương Quý kinh ngạc nhìn toà đại điện này một chút, không nhịn được hỏi: "Cái gì cũng đều không có, ngươi sợ cái gì?"
Ma Thai cũng không nhịn được mà nhìn lướt qua toà đại điện này, một lát sau mới nói: "Ta cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng luôn cảm giác được, nơi này dường như là một địa phương ghê gớm...dường như là con thỏ tiến vào...địa phương lão hổ đã từng ở qua!"
Phương Quý giang tay quất tới, nói: "Đã nói là không cho phép ngươi xem thường con thỏ!"
Ma Thai bị đánh đầu rụt lại, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhỏ giọng nói: "Ta sẽ đổi...đổi cách nói, dường như là...lão nông tiến vào cung điện mà hoàng đế đã từng ở qua, cho dù ở nơi này đã không còn hoàng đế, thái giám cung nữ cũng không có, nhưng vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng mà...chuyện này là không có đạo lý, sinh linh Tiên Thiên chúng ta, vốn là nên nhìn xuống thế gian, giống như hoàng đế..."
"Nói như vậy thì không phải là mỗi người đều có dạng đại điện này?" Phương Quý cũng bị lời nói của Ma Thai làm cho hơi nghi ngờ, quan sát bốn phía một vòng, hỏi: "Đây đến tột cùng là thứ gì?"
Ma Thai nghe lời này, càng là bó tay nói: "Chính ngươi cũng không biết sao?"
"Chẳng lẽ nói, điều này có quan hệ cùng với thân phận hậu đại Tiên Nhân của ta?" Phương Quý suy nghĩ ở trong lòng, cũng có một chút trở nên sốt ruột, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Có khả năng chính mình thật đúng là không phải một nhân vật bình thường!
Bây giờ lai lịch liên quan tới đầu Ma Thai này đã coi như là đã hỏi được rõ ràng, Phương Quý cũng hiểu được sự tình mình đã trải qua là gì, bất quá hắn cũng không ngờ được, ngược lại là dẫn xuất càng nhiều nghi vấn, nghiêm túc suy nghĩ, vẫn là quyết định trở về nói cho tông chủ một tiếng, Ma Thai ở trong thức hải cũng không phải là chuyện tốt, ngược lại là sự tình đại điện, có nên nói cho tông chủ hay không, cũng là một vấn đề...