Cửu Tiêu

Chương 2

Chương 2
Nàng đứng chắn trước mặt ta, kiêu ngạo mà lạnh lùng, ánh mắt mang theo chút không dám tin: "Ngươi... còn sống?"
Ta khẽ nhíu mày: "Ngươi cũng chưa chết."
Nàng nhìn ta chằm chằm, đôi mắt đẹp lấp lánh rồi bật cười thành tiếng: "Dĩ nhiên ta không chết. Hắn làm sao nỡ để ta chết chứ?"
Ta thoáng ngẩn người… Thương Lam không nỡ để nàng chết?
Bốn bề hoang vắng, gió Hoàng Tuyền quất vào mặt ta đau rát như kim châm. Ta nghe chính giọng mình vang lên nhè nhẹ: "Cũng xem như ngươi quen cũ, nhưng ta vẫn chưa biết ngươi tên gọi là gì."
Nàng hừ lạnh một tiếng, thần sắc kia giống hệt Thương Lam:
"Vốn dĩ ngươi không xứng để biết. Nhưng hôm nay ta ban cho một ân huệ.”
“Ta là Phượng Hằng, người kế vị ngôi vương của Phượng tộc. Người Thương Lam tìm kiếm... chính là ta."
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng chút tò mò. Sau lưng, Xích Tiêu rung nhẹ, như sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào: "Đã là tìm ngươi, vậy cớ sao không lộ diện? Phải bắt cả Minh giới chôn cùng?"
Tám phương nổi gió, tóc dài của Phượng Hằng bay tán loạn sau lưng, trên gương mặt nàng là nụ cười giận dỗi có phần kiều diễm:
"Ta không muốn. Mẫu thân ta từng nói, nam nhân phải biết giữ chân. Ta càng trốn tránh, hắn lại càng để tâm. Huống chi... hắn còn vu oan cho ta, ta đương nhiên phải bắt hắn trả giá."
"Vậy thì... Minh giới chẳng phải chịu tai họa vô cớ sao?"
Nàng liếc mắt nhìn ta, ánh nhìn đầy mỉa mai:
"Bọn thần chức xuống Minh giới vốn là hạng kém cỏi trong Thần tộc, giáng thêm vài tên nữa cũng chẳng sao. Còn đám hồn ma kia, vài hôm nữa chẳng phải lại có thêm? Lẽ nào nhân gian ngừng giết người?"
Ta khẽ cong môi, mắt cụp xuống, linh lực xoáy mạnh trong đan điền: "Ngươi nói đúng, mọi thứ trên đời... đều phải trả giá."
Nụ cười nơi khóe môi Phượng Hằng lập tức cứng lại. Nàng kinh hoàng nhìn đoản kích đang cắm giữa ngực mình, không thể tin nổi: "Ta là... phượng hoàng... Ngươi dám giết ta... Ngươi là ai..."
Ta ung dung lau máu trên mặt, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên: "Trong mắt ta, ngươi chẳng khác gì gà hoang."
Hình thần của nàng bắt đầu tan rã, hơi thở ngày một hỗn loạn: "Thương Lam... sẽ không tha cho ngươi..."
Ta bước đến gần, vỗ nhẹ lên má nàng.
"Ngươi sai rồi. Không phải hắn không tha ta, mà là ta... sẽ không tha cho hắn."

Ngàn năm trước, ta vốn giống như đôi song kích của mình, bị vùi sâu dưới lớp cát Hoàng Tuyền.
Chỉ vì cơ duyên xảo hợp, bị lão Mạnh Bà tưới nước mà trồi lên khỏi mặt đất.
Lão Mạnh Bà biết mình chẳng còn sống được bao lâu, tâm nguyện lớn nhất là được thấy bỉ ngạn hoa nở rộ giữa biển cát mênh mông.
Hoa thần không chịu đặt chân đến Minh giới, bà chỉ còn cách tự mình tìm tòi, mỗi ngày đều tưới nước rót linh lực vô độ.
Ngày ta được đào lên, hoa cũng nở rộ.
Từ đó, ta rơi vào cảnh sa cơ lỡ vận, trở thành kẻ nhóm lửa ở Mạnh Bà trang, vú nuôi của tiểu Mạnh Bà, kết nghĩa huynh muội với quỷ sai.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, khí số của bà tận. Ta và bà cùng nằm bên nhau trên một gò đất nhỏ. Ta cười chê bà ngốc: "Sao lại nhất quyết bắt hoa nở giữa cát vàng chứ?"
Nếu không vì bị ta hút quá nhiều linh lực, có lẽ bà đã sống thêm được một đoạn thời gian.
Bà yếu ớt đến mức sắp tan biến, vậy mà vẫn dịu dàng đáp lời như trước: "Không chỉ vì hoa. Ngươi... chẳng phải cũng sống rồi sao?"
Trải qua vạn vạn năm, tam giới này... vẫn có người mong ta sống tiếp. Ta đã sớm cạn nước mắt, chỉ cảm thấy nơi đầu trái tim như trướng căng khó chịu.
Cuối cùng thần hồn của bà tan biến, chỉ để lại một câu trăn trối: "Con ta còn nhỏ, mong ngươi chăm sóc nhiều hơn."
Nhưng ta lại chẳng làm tròn lời hứa ấy.
Nửa tháng trước, tiểu Mạnh Bà phát hiện canh của mình thiếu mất năm tấc lệ tương tư, vội vàng đứng ngay giữa cầu Nại Hà, ép đám quỷ hồn đang chuẩn bị đầu thai khóc tại chỗ.
Kẻ thì là phò mã bỏ vợ cưới thiếp, người là trạng nguyên có năm phòng ngoài, lại có cả lão thái phó sủng thiếp diệt thê...
Lệ đó... ai dám lấy?
Đúng lúc ấy là thất tịch nhân gian. Ta khuyên nàng cứ ở yên trấn giữ Mạnh Bà trang, ta sẽ đi tìm lệ giúp nàng.
Nàng mới chịu mỉm cười, kéo tay áo ta nũng nịu: "Dì Tiêu à, vậy ta còn muốn ăn một xiên kẹo hồ lô."
Chỉ vì ta nấn ná chờ xe kẹo hồ lô mở hàng, vậy mà lại bỏ lỡ trận đại họa này của Minh giới.

Ra khỏi U Minh giới, ta mới biết bên ngoài trời cao mây tía, điềm lành trải khắp.
Tám vạn sinh hồn của Địa phủ, giờ chẳng khác gì một nắm bụi – tan rồi thì tan. Ta lấy nửa bình đào hoa tửu, hóa thành một con thuận phong điểu cho mình.
Ngày mai chính là đại lễ “bách điểu triều phượng” – trăm chim chầu phượng. Nhiều náo nhiệt như vậy, sao ta lại không tới góp vui?
Chỉ là con dạ hành ưng này làm hại ta không ít, ban ngày thì ngủ, tối đến khi ta lơ mơ buồn ngủ thì lại bay. Tới lúc đặt chân đến chân núi Tê Vũ, ta đã chẳng khác gì kẻ ăn xin lết đến.
Ta đứng dưới chân núi cũng đành, cớ sao dạ hành ưng lại không chịu lên?
Nó cúi đầu buồn bã: "Không phải chim nào cũng có tư cách diện kiến Phượng Hoàng. Ta chỉ cần nhìn từ xa một chút là mãn nguyện rồi."
Một tín đồ thành kính đến mức này... Ta không dám tưởng tượng nếu hắn biết ta đã giết tiểu phượng hoàng, còn định giết cả phượng hoàng già – liệu hắn có hối hận vì đã đưa ta tới đây không?
Ta vỗ vai hắn: "Hôm nay, ta nhất định sẽ để ngươi gặp nàng."
Nếu giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, nghĩ cũng đỡ oán ta một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất