Chương 206: Luyện thành thần thức
"Oanh!" Cũng không biết là vào lúc tia ánh vàng thứ mấy tràn vào trong thần thức, thần thức bỗng nhiên sinh ra chuyển biến.
Vốn là một sợi thần thức như thật như ảo, thế mà chuyển biến thành chân thực vào lúc này!
Sợi thần thức kia, chỉ dài có vài tấc, cực kỳ đáng thương, nhưng lại tản ra ánh vàng chói mắt, cực kỳ thần thánh.
"Không có khả năng...điều đó là không có khả năng..."
Ma Thai bỗng nhiên ý thức được vấn đề gì đã xảy ra, kinh hãi hét lớn, giống như là thấy quỷ vậy vội vã lao ra bên ngoài thức hải, chỉ là ở trong sát na sợi thần thức kia xuất hiện, toàn bộ thức hải đều đã đại biến, bắt đầu tràn ngập một loại lực lượng nhu hòa nhưng lại cứng cỏi không gì sánh được, nó giống như là rơi vào vũng bùn, tốc độ càng ngày càng chậm, cuối cùng đã ngưng trệ...
"Làm sao lại thế..." Nó đã dùng hết khí lực, cũng vô pháp đụng chạm đến biên giới thức hải, cả người đều rơi vào trong một loại tuyệt vọng.
"Ngươi tuổi còn nhỏ, thế mà cũng có chấp niệm mạnh như vậy..."
"Buồn cười nhất chính là, chấp niệm của ngươi, thế mà chỉ là một cái ý niệm như vậy?"
"Hắn đã ngưng luyện ra thần thức rồi?"
Cũng vào một sát na sợi linh quang ở trong thức hải của Phương Quý hóa thành chân thực, lúc này tông chủ Thái Bạch Tông ở bên ngoài động phủ đang hộ pháp cho Phương Quý chợt mở mắt, mắt sáng như đuốc, gắt gao nhìn về hướng động phủ, lấy tu vi cường đại của hắn, cảm ứng là rất linh mẫn, tự nhiên là có thể phát giác ra được Phương Quý đã ngưng luyện thành công thần thức, nhất thời ngay cả một người có tính tình lạnh nhạt như hắn, cũng đều cảm thấy vừa mừng vừa sợ...
Trước đó Phương Quý thử nghiệm ngưng luyện thần thức, cho dù là cách một cánh cửa động phủ, hắn cũng đều có thể cảm giác được khí tức thần hồn của Phương Quý dần dần trở nên yếu ớt đến mức sắp sụp đổ, liền ngay cả hắn cũng không dám ôm hy vọng gì, ở sâu trong nội tâm không thể không thừa nhận, cảnh giới Dưỡng Tức, nhất là dưới tình huống khí huyết nhục thân của Phương Quý chưa đủ, để cho Phương Quý tu luyện Quy Nguyên Bất Diệt Thức, thật sự là quá miễn cưỡng.
Vào lúc này, hắn thậm chí đã làm tốt chuẩn bị tiếp nhận sự tình thần hồn của Phương Quý sụp đổ, ở trong nội tâm cũng đều đang nghĩ làm sao để viết thư cho Hồ Tú bà bà Tần gia Đông Thổ giải thích nguyên nhân cái chết của Phương Quý...
Nhưng vô luận như thế nào cũng không ngờ được, đến cuối cùng, Phương Quý lại cấp cho hắn một sự kinh hỉ như vậy, vào thời điểm khí tức thần hồn suy bại nhất, tình thế bỗng nhiên nghịch chuyển, thế mà thật sự ngưng luyện thành một sợi thần thức.
"Quả nhiên không hổ là đệ tử mà Cửu Ca chọn trúng, bực thiên phú này..." Trong lòng của hắn vội vàng nghĩ thầm, đối với ánh mắt chọn đồ đệ của sư đệ, bội phục tới cực điểm.
Bất quá, cũng ngay sau một khắc trong lòng của hắn sinh ra cái ý nghĩ này, sắc mặt của hắn liền bỗng nhiên đại biến, ngưng trọng đến cực điểm, bởi vì vào lúc này, hắn đã có thể cảm ứng được rõ ràng ở trong thức hải của Phương Quý, dường như xuất hiện hai đạo thần hồn.
"Ma Thai Kỳ Cung cũng đã không kiềm chế được?" Tâm thần của hắn chợt trở nên căng thẳng, lập tức ý thức được cái vấn đề này.
Theo việc Phương Quý ngưng luyện thần thức thành công, Ma Thai Kỳ Cung tự nhiên sẽ trở nên bất an, cho nên đã trực tiếp nhảy ra ngoài, có ý đồ làm ra sự giãy dụa sau cùng, thôn phệ thần hồn của Phương Quý, chắc hẳn là hai người bọn hắn đang đánh nhau kịch liệt trong thức hải, cho nên hắn mới có thể cảm ứng được rõ ràng như vậy, mà chuyện này cũng khiến cho tông chủ Thái Bạch Tông trở nên khẩn trương!
"Thời điểm mấu chốt nhất đã đến..." Hắn gắt gao nhìn về phía cửa động phủ Phương Quý đang bế quan, cưỡng ép áp chế sự lo lắng ở trong lòng của mình.
"Tông chủ..." Ở cách đó không xa, chợt có hai đạo thân ảnh vội vã lướt đến, chính là Bạch Thạch trưởng lão cùng với Liễu Chân trưởng lão, bọn hắn đều là người hộ pháp mà tông chủ Thái Bạch Tông chuẩn bị vào lúc Phương Quý chính thức khu trục Ma Thai Kỳ Cung, lúc này phát giác ra khí tức của Phương Quý có biến, cũng đều chạy tới.
"Tranh chấp sau cùng đã xảy ra, chúng ta trước tiên không cần vội vã xuất thủ, để tránh kinh động đến hắn!"
Tông chủ Thái Bạch Tông trầm giọng quát khẽ, hai vị trưởng lão cũng lập tức gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng ở bên cạnh hắn.
Mà vào lúc này ở phía sau núi, bỗng nhiên cũng có một ánh mắt nhìn về phía toà động phủ này.
Tông chủ Thái Bạch Tông đã nhận ra ánh mắt kia, hơi dịch thân thể ra, để cho người kia nhìn càng thêm rõ ràng.
Bây giờ toàn bộ Thái Bạch Tông đều chú ý tới toà động phủ này.
Chuyện này không chỉ có quan hệ đến tính mệnh của một vị đệ tử tiên môn, mà là có ý nghĩa càng quan trọng hơn.
Quyết định để cho Phương Quý tu luyện thần thức, khu trục Ma Thai, là do tông chủ Thái Bạch Tông định ra, mà trình tự từng bước, cũng là do tông chủ Thái Bạch Tông đích thân hướng dẫn cho Phương Quý, cho nên ở một mức độ nào, chuyện này kỳ thật chẳng khác gì là tông chủ Thái Bạch Tông giao thủ cùng với Kỳ Cung.
Kỳ Cung thần bí, đáng sợ, ba quân cờ khiến cho thiên hạ loạn lạc!
Mà Thái Bạch Tông lại chỉ là một tiểu tông môn mới được kiến tạo trong 300 năm.
Nếu như Phương Quý thật sự tuân theo kế hoạch của tông chủ Thái Bạch Tông, triệt để khu trục Ma Thai, vậy thì chẳng khác gì là Thái Bạch Tông thắng Kỳ Cung một nước!
Mỗi một người đều hiểu tầm quan trọng của chuyện này, cho nên vào lúc này ai cũng không dám nói chuyện.
Toàn bộ cao nhân trong Thái Bạch Tông, bây giờ đều đặt sự chú ý lên trên người của Phương Quý.
Bọn hắn có thể cảm nhận được, ở trong thức hải của Phương Quý, khí tức cực kỳ hỗn loạn, giống như là triển khai một trận ác chiến kinh thiên động địa.
Ở trong thức hải, Phương Quý đang dùng một tay kéo Ma Thai từ giữa không trung xuống, nhấn trên mặt đất chính là ra sức đấm đá một trận: "Vương bát đản, vừa tin tưởng ngươi một chút, ngươi liền muốn đào tẩu, xem ra là trước đó vẫn còn chưa đánh ngươi đủ..."
"Đừng đánh nữa, ta phục rồi..."
Ma Thai ôm đầu khóc rống, bị đánh cũng không dám giãy dụa, kêu rên: "Ta chỉ là muốn rời đi mà thôi, vừa rồi sau khi đi ra khỏi toà đại điện cổ quái kia, ta cũng chỉ là nghĩ đến việc lập tức đào tẩu, chứ hoàn toàn không có chủ ý với ngươi, ta thật sự chỉ là muốn về nhà, trước đó ngươi cũng không phải là đáp ứng ta sau khi tu luyện thành thần thức liền thả ta đi sao, để tự ta đi là được rồi, cũng không cần ngươi đưa tiễn..."
Ở trong cảm ứng của đám người tông chủ Thái Bạch Tông, khí tức của Phương Quý bỗng nhiên giống như là hơi yếu một chút, lập tức khiến cho tâm thần của bọn hắn kéo căng.
Chẳng lẽ cuối cùng là vẫn không đấu lại Ma Thai Kỳ Cung?
Ở trong thức hải, Phương Quý đánh mệt mỏi, tạm thời dừng tay, dùng một cước dẫm ở trên Ma Thai, hừ lạnh nói: "Lời nói trái lại là rất êm tai, nhưng ngươi coi Phương lão gia ta là kẻ ngốc sao? Ngươi làm sao sớm không chọn muộn không chọn lại chọn chạy trốn vào lúc này?"