Chương 207: Thành công
"Ngươi làm sao vào lúc bình thường không thể trốn thoát khỏi đại điện mà bây giờ lại có thể trốn thoát? Ha ha, xem ra là ngươi có chuyện gì giấu diếm ta, hãy giải thích trung thực đi, từ lúc mới bắt đầu ngươi nói cho ta môn pháp môn kia, chính là giả đúng không? Ngươi có phải hay không là ngay từ đầu liền nghĩ đến việc ta nhất định sẽ thất bại, cho nên đã sớm làm ra chuẩn bị?"
"Không có không có..."
"Ngươi vẫn còn muốn ăn đòn?"
"Được, được, để ta nói, kỳ thật là ta thật sự không ngờ được ngươi có thể thành công, ai có thể ngờ được ngươi nhỏ tuổi như vậy, ở trong lòng lại có một đạo chấp niệm như thế chứ...Bất quá nhìn thấy chấp niệm của ngươi, ta vẫn rất đồng tình với ngươi...Nhưng ta thật sự chỉ là muốn chạy trốn, ta cũng không có lừa ngươi quá nhiều, ta chỉ là đoán được toà đại điện kia có quan hệ cùng với thần hồn của ngươi, vào lúc thần hồn của ngươi bất ổn, đại điện cũng sẽ xuất hiện sơ hở mà thôi..."
"Ha ha, đã sớm đoán được, lại không nói cho ta, ngươi chính là muốn ăn đòn!"
Lại là một trận đấm đá!
Ở bên ngoài thức hải, đám người tông chủ Thái Bạch Tông cảm giác được trận ác chiến kịch liệt kia lại bắt đầu, rốt cục cũng yên tâm.
Xem ra, Phương Quý đã tu luyện thành thần thức quả nhiên không dễ dàng nhận thua như vậy!
Tông chủ Thái Bạch Tông nghĩ đến đây hết thảy đều là do chính mình an bài, ở trong lòng cũng cảm thấy có một chút ngạo nghễ.
Chỉ là trái tim vẫn chưa có buông lỏng, trận chiến này chưa phân thắng bại, bọn hắn cũng chưa thể yên tâm.
Cho nên bọn hắn chũng chỉ có thể trầm mặc, kéo căng tâm thần, cảm ứng từng biến hoá ở trong thức hải của Phương Quý, chú ý tới từng chi tiết trong trận thần hồn ác chiến kia, phảng phất như thấy được một trận ác chiến chân thực, Phương Quý máu me khắp người, cắn chặt hàm răng, ác chiến cùng với Ma Thai Kỳ Cung hung diễm ngập trời, lần lượt sống sót trong hung hiểm, lần lượt bị Ma Thai đẩy vào góc chết, nhưng vẫn là đau khổ chèo chống...
"Đại ca, không, đại gia, ta đã thật sự giải thích hết những gì mà mình biết, ngay cả một chút cũng đều không có giữ lại, ngươi hãy tha cho ta đi, trước đó không phải cũng đã nói là sau khi giúp ngươi xong, ngươi sẽ thả cho ta rời đi sao? Nội dung ở trong Thiên Thư tàn quyển, ta cũng đều đã giúp ngươi lĩnh ngộ, bây giờ ngươi cũng đã luyện thành thần thức, tiếp tục giữ lại ta cũng không có tác dụng gì..."
Bây giờ Ma Thai hung diễm ngập trời ở trong mắt của đám người tông chủ, chính là đang ôm đùi của Phương Quý đau khổ cầu khẩn.
"Giữ lại ngươi đương nhiên là không có tác dụng gì nữa, ta vốn là đang muốn thả cho ngươi đi!" Phương Quý ôm hai tay, ở trên cao nhìn xuống Ma Thai, trong lòng thầm nghĩ: "Đầu Ma Thai này kỳ thật là cũng có một chút tác dụng, ta đọc Quy Nguyên Bất Diệt Thức cũng không có thấu triệt được như nó, bình thường ta cảm thấy phiền nhất chính là đọc sách, nếu như có thể thu phục nó, khiến cho sau này nó thành thành thật thật nghe lời của ta là cũng không tệ..."
Trong lòng suy nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía đầu Ma Thai tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng kia, xoay chuyển lời nói, cười lạnh nói: "Nhưng ngươi hãy thành thành thật thật chờ đợi ta thả ngươi là được rồi, ai ngờ được ngươi thế mà muốn đào tẩu, có thể thấy được là ngươi không thành thật, ta phải giáo huấn ngươi thật tốt..."
Sắc mặt của Ma Thai đại biến: "Giáo huấn như thế nào?"
Phương Quý nhìn thoáng qua toà đại điện, cười lạnh một tiếng.
Ma Thai bỗng nhiên rùng mình một cái, vội hét lên: "Ta không muốn quay về, có đánh chết cũng không quay về..."
Đang nói, nó bỗng nhiên nhảy dựng lên giống như không muốn sống vậy, phóng ra bên ngoài thức hải.
"Đến lúc mấu chốt rồi sao?"
Đám người tông chủ Thái Bạch Tông ở ngoại giới đã nhận ra biến hóa trong thức hải, sắc mặt của tất cả đều đại biến, bọn hắn thậm chí có thể cảm giác được, ở trong thức hải của Phương Quý, dường như có một cỗ khí tức đại thịnh, giống như là không muốn xông vọt ra ngoại giới, gần như không cần suy nghĩ nhiều, đây tất nhiên là thần hồn của Phương Quý cùng với Ma Thai Kỳ Cung đã đấu đến chỗ kịch liệt nhất, thắng bại giữa hai bên, chỉ sợ là sẽ lập tức có kết quả!
Tâm thần kéo căng đến cực điểm, bọn hắn đều nắm chặt nắm đấm, hận không thể đích thân ra tay hỗ trợ.
"Trước kia ngươi cũng không thể chạy thoát được, huống chi là hiện tại?"
Ở trong thức hải, Phương Quý khẽ vươn tay, liền kéo Ma Thai từ giữa không trung xuống, nhấn trên mặt đất đấm đá một trận, một lúc sau Ma Thai đã giống như một cái mền rách đang khóc lớn trên mặt đất, Ma Thai rốt cuộc đã không sinh ra nửa điểm phản kháng, mà Phương Quý thì là dương dương đắc ý, đưa tay nắm lấy cổ của nó, sau đó lộ ra vẻ mặt hưng phấn đi về phía đại điện, bày ra bộ dáng gian kế được như ý.
Mà Ma Thai bị hắn kéo đi thì giống như chó chết, tràn đầy trên mặt là biểu lộ nhận mệnh.
"Kẹt kẹt..." Đại điện xuất hiện ở trước mặt của Phương Quý, cửa điện từ từ mở ra.
Phương Quý kéo Quái Thai, dùng sức ném vào đại điện, chính mình thì ôm hai tay, đắc ý ngửa mặt lên trời cười to.
Cửa điện đóng lại, ở vị trí cửa sổ xuất hiện vẻ mặt tuyệt vọng của Ma Thai, hai tay cầm song cửa số, vô thần nhìn lên bầu trời.
"Thành công rồi sao?"
Ở ngoại giới, tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên đứng thẳng, tinh quang nở rộ trong mắt.
Lúc trước hắn cảm thấy rất rõ ràng, sau khi khí tức của đạo thần hồn kia tăng vọt, ở trong thức hải của Phương Quý, lại lập tức xuất hiện một trận đại chiến nghiêng trời lệch đất, đều muốn kịch liệt hơn so với trước đó, tất nhiên là sinh tử đại chiến hung hiểm vạn phần, mà sau trận sinh tử đại chiến này, ở trong thức hải của Phương Quý, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, giống như là gió ngừng mưa dừng, rốt cuộc đã không còn loại khí tức hỗn loạn không chịu nổi kia...
Bạch Thạch trưởng lão cũng cảm ứng được rõ ràng khí tức biến hóa, xác định được ở trong thức hải của Phương Quý, hai đạo thần hồn đã thiếu đi một đạo, hơn nữa thiếu đi chính là đạo tà ý tràn đầy hỗn độn kia, kích động đến mức râu ria đều vểnh lên, nói: "Giống như...giống như đã xong rồi!"
Liễu Chân trưởng lão ở bên cạnh cũng là tràn đầy sự cảm khái, thấp giọng thở dài: "Quá khó khăn!"
"Nào, soi chiếc gương đồng này một chút!"
"Chớ có động đậy, ta sẽ dùng thần thức dò xét thức hải của ngươi một phen..."
"Dán tấm phù này lên, quan sát màu sắc..."
"Tiểu Phương Quý, giữ vững tinh thần, tính bài toán này..."
Sau khi Phương Quý mở mắt, liền thấy được tông chủ Thái Bạch Tông cùng với các vị trưởng lão.
Sau đó chờ đợi hắn, chính là một trận giày vò.
Cho dù là dựa vào thần thức của mình để cảm ứng, tông chủ Thái Bạch Tông cùng với chư vị trưởng lão, cũng đều đã xác định được Phương Quý xác thực đã thành công trục xuất Ma Thai, nhưng việc có quan đến hệ Kỳ Cung, có can hệ trọng đại, bọn hắn vẫn là lựa chọn cách làm cẩn thận nhất, đó chính là cơ hồ đều lấy ra tất cả các loại thủ đoạn kiểm tra đo lường thần hồn trong Thái Bạch Tông, xác định từng lần từng lần đạo thần hồn cuối cùng lưu lại chính là thần hồn của Phương Quý, mà không phải là bị Ma Thai Kỳ Cung đoạt xá.