Chương 247: Châm chọc
Sau khi khách sáo một phen, năm người bọn hắn liền đều lấy ra bảo kính từ trong tay áo, sau đó đặt bàn tay lên trên mặt kính, trong chiếc bảo kính kia, liền có quang hoa mờ mịt hiện lên, kính quang phóng lên tận trời, trải ra một bức tranh ở giữa không trung.
Hình ảnh trong bức tranh sinh động như thật, giống như là nhìn xuống từ trên cao, chính là cảnh tượng ở trong bí cảnh bây giờ.
Tòa bí cảnh kia mặc dù tự thành một phương Tiểu Thiên thế giới, nhưng tòa Tiểu Thiên thế giới này, lúc đầu chính là do năm đại tiên môn liên thủ chế tạo, bọn hắn tự nhiên cũng có được thủ đoạn nhìn thấy sự tình đang phát sinh bên trong, thân là tông chủ, đều biết tầm quan trọng của trận tranh chấp bí cảnh này, cho nên chuyện này cũng đã thành truyền thống, mỗi một lần triển khai ác chiến trong bí cảnh, tông chủ của năm đại tiên môn liền đều tập hợp lại cùng một chỗ để quan sát.
Uống trà uống rượu, thuận miệng đàm luận biểu hiện của bọn tiểu bối, trên cơ bản là giống như đang xem kịch.
Cũng chính bởi vì có loại bảo kính này tồn tại, cho nên sự tình phát sinh ở trong bí cảnh, vô luận là đệ tử Thái Bạch Tông chia binh cũng tốt, hay là đệ tử của bốn đại tiên môn liên thủ vây công cũng tốt, đều rõ ràng rơi vào trong mắt của bọn họ, liếc qua liền thấy ngay thế cục.
"Ha ha, đám tiểu bối này ngược lại là rất nóng vội, lúc này mới vừa mới đi vào đã muốn tranh chấp!" Nhìn thấy đệ tử của bốn đại tiên môn bây giờ chia binh thành hai đường, phân biệt đánh về phía Lý Hoàn Chân cùng với Phương Quý, tình cảnh tốt đẹp, tâm tình của tông chủ bốn đại tiên môn đều khoái trá, Hỏa Vân Tông lão tổ quay đầu nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một chút, cười ha hả nói: "Trước kia các đệ tử coi như muốn đánh nhau, cũng là phải tìm được Huyết Tinh trước đã rồi mới nói, hiện tại đám nhỏ này thì ngược lại, vừa mới tiến vào liền muốn hô đánh kêu giết..."
"Đúng thế..." Tông chủ Linh Lung Tông bật cười hì hì, nói: "Vừa tiến vào đã phá tan đệ tử Thái Bạch Tông, như vậy cũng không tốt lắm nhỉ?"
Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông cười nói: "Lão Thái Bạch đoán chừng là rất đau lòng..."
Từng người nói lời châm chọc, bọn hắn cũng không có ngượng ngùng gì.
Tranh chấp bí cảnh, từ trước đến nay đều là hung tàn máu tanh như thế, đại chiến ở trong bí cảnh lần trước, đệ tử chân truyền Thái Bạch Tông Quách gia nữ cực kỳ dũng mãnh, lấy sức một mình đánh cho bốn đại tiên môn gần tàn phế, bốn đại tiên môn còn không phải là phải nén giận tiếp nhận cái kết quả kia?
Như vậy thì trong lần này, đệ tử của bốn đại tiên môn liên thủ diệt Thái Bạch Tông các ngươi, vậy thì ngươi cũng không thể nói gì!
Tông chủ Thái Bạch Tông trái lại là vẫn lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, nghe bốn đại tông chủ nói lời châm chọc, cũng chỉ là nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ha ha!"
--
"Ta làm sao lại gặp xui xẻo như thế, phải đi theo ngươi ra bên ngoài?"
So sánh với tông chủ Thái Bạch Tông nhàn nhã rót trà uống rượu cùng với bốn đại tông chủ ở bên ngoài bí cảnh, đám đệ tử Thái Bạch Tông ở trong bí cảnh thì là khóc không ra nước mắt, nhất là bốn vị đệ tử đi theo Phương Quý, càng là đang không ngừng kêu khổ, vị nam tử có khuôn mặt trẻ con Trương Vô Thường bị Phương Quý cưỡng ép đòi hỏi thì ở trên đường đi càng là đã không biết giải thích bao nhiêu lần đối với Phương Quý: "Lúc ấy ta thật sự không có cười ngươi!"
Lúc này, trong lòng của hắn cảm thấy rất ủy khuất, thật sự là không biết nói với ai.
Mình rõ ràng chính là đệ tử Thái Bạch Tông hạch tâm, cũng là một trong những người có hi vọng Trúc Cơ thành công nhất trong lần tiến vào bí cảnh này, làm sao lại bởi vì một lần nở nụ cười trong Thanh Khê Cốc lúc trước, gây ra phiền toái lớn như vậy chứ? Chính mình đi theo tên tiểu quỷ này, sẽ còn có hi vọng đoạt được Huyết Tinh hay sao? Đi theo tên tiểu quỷ này, rõ ràng là làm mồi nhử, sẽ còn có hi vọng còn sống đi ra ngoài sao?
"Bớt nói nhảm, ngươi có phải là cười ta ở trong lòng hay không ta còn không có rõ sao?" Phương Quý quay đầu sang mắng một câu, tuyệt đối không cho Trương Vô Thường có cơ hội giải thích.
Trương Vô Thường cũng là không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể nuốt lời nói vào trong bụng, vừa ngự kiếm, vừa im ắng rơi lệ.
"Lý sư huynh nếu để cho chúng ta đi ra ngoài cùng với ngươi, vậy thì ngươi tốt xấu cũng phải nói cho chúng ta biết nên làm như thế nào chứ?" Lúc này, một vị đệ tử Thanh Khê Cốc ở bên cạnh đồng dạng cũng là rất bất đắc dĩ bị ép đi theo Phương Quý không nhịn được mở miệng hỏi.
Vào lúc này, ở trong lòng của bốn người bọn hắn thật sự là tuyệt vọng, chỉ có năm người như vậy thì có thể làm được gì chứ, đừng nói là vị truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm này đã phế, coi như hắn không phế, chỉ có mấy người như thế đối mặt với đệ tử của bốn đại tiên môn có số lượng đông đảo, lại có thể tạo thành tác dụng gì?
Ở trong tòa bí cảnh này, lực lượng của một vị đệ tử tiên môn dù sao cũng rất yếu ớt, coi như là đệ tử chân truyền - Lý Hoàn Chân sư huynh có bản lĩnh cao cường, đối mặt với sự vây công của đệ tử bốn đại tiên môn, cũng đều không có bản sự nghịch chuyển càn khôn, đệ tử chân truyền mặc dù mạnh, có lẽ là có thể đồng thời đối phó được với sự vây công của bốn, năm vị đệ tử, có thể là bảy, tám vị đệ tử bình thường, nhưng nếu như mười mấy người của đối phương cùng nhau tiến lên, vậy thì cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy.
Dù sao thì bây giờ vẫn là ở cảnh giới Dưỡng Tức, chênh lệch thực lực giữa mọi người cũng không có xa như vậy, hơn nữa đệ tử có thể tiến vào bí cảnh, đều là đã được tuyển chọn tỉ mỉ, tuyệt đại bộ phận đều là Dưỡng Tức tầng chín trở lên, mỗi một người đều mang theo tuyệt kỹ, làm gì có ai dễ đối phó?
"Nghĩ nhiều như vậy để làm gì?" Đối mặt với câu hỏi này, Phương Quý nói không có một chút nghĩ ngợi: "Trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát..."
Hắn vừa thốt ra lời này, ba vị đệ tử khác cùng với Trương Vô Thường liền méo mặt, bây giờ đã là lúc nào mà còn muốn nghỉ ngơi?
Nhưng còn chưa kịp nói thêm cái gì, đã bỗng nhiên nghe từng âm thanh phá vỡ hư không vang lên ở nơi xa.
Bọn hắn kinh ngạc quay đầu, tâm tình đều nguội đi trong nháy mắt.
Dùng mắt trần có thể thấy, ở hư không nơi xa đã có vô số đạo kiếm quang cùng nhau cắt vỡ mây trắng, lao thẳng về phía bọn hắn.
"Ông trời ơi, sao lại có nhiều người tới như vậy..."
"Chỉ sợ là có...khoảng chừng 20 người?"
Lần giật mình này quả thực là không nhỏ, trước đó bọn hắn đã tính toán, bốn đại tiên môn phái người đi ra đuổi giết bọn hắn, nhiều nhất bất quá là chỉ mười người, thậm chí là chỉ có khoảng bảy, tám người, làm sao có thể ngờ được bốn đại tiên môn thế mà coi trọng bọn hắn như vậy?
20 người, đã là tổng số đệ tử của một phương tiên môn!
Năm người bọn hắn, phải đối kháng với ròng rã một đội ngũ tiên môn?
"Ta nói này, ngươi...ngươi đến tột cùng là có kế hoạch gì không?"
Trong ánh mắt của nam tử có khuôn mặt trẻ con Trương Vô Thường đã có một chút tuyệt vọng, đờ đẫn quay đầu lại nhìn Phương Quý.