Chương 248: Cướp đây
Hắn hỏi một câu này, thuần túy là vì hắn cảm thấy Phương Quý không giống như là người nguyện ý chủ động đi tìm chết vì tiên môn, cho nên bị nhiều người truy sát như vậy hẳn là cũng nằm trong dự liệu, vì thế Phương Quý hẳn là đã sớm chuẩn bị biện pháp đề phòng?
"Có..." Phương Quý nhìn từng đạo kiếm quang gào thét mà đến từ nơi xa kia, cười hai tiếng hắc hắc, ánh mắt vào lúc này có vẻ hơi tàn nhẫn, nói: "Rất đơn giản, trước tiên chúng ta chờ bọn hắn chạy tới, sau đó giết người dẫn đầu của bọn hắn, lại diệt trừ những người đi theo..."
Nam tử có khuôn mặt trẻ con ngẩn ngơ, sau đó lộ ra vẻ mặt đưa đám nói: "Ngươi thế mà thật sự là đến đây để chịu chết!"
"Uổng cho ngươi cũng là nhân vật có danh tiếng trong Thanh Khê Cốc, làm sao lại sợ hãi như thế?" Phương Quý khinh thường gắt một câu, ánh mắt vội vã nhìn chung quanh một vòng, trong lòng đã có tính toán, chỉ về đằng trước nói: "Hiện tại hãy nghe theo lời của ta, cùng nhau bay đến tòa sơn cốc kia, sau khi tiến vào, liền lập tức chạy theo các phương hướng khác nhau, có thể ẩn nấp thì liền ẩn nấp, chỉ cần không bị người xử lý, vậy thì làm gì cũng đều được, có thể sống được bao lâu, vậy thì phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi..."
Nói xong suy nghĩ một chút, lại nói: "Cũng đừng có chạy quá xa, mất công lát nữa khó tìm được các ngươi!"
"Tiến vào sơn cốc?" Một vị đệ tử tiên môn nghe thế liền kinh hãi nói: "Đây chẳng phải là sẽ càng dễ bị bọn hắn bao vây hay sao?"
Lời nói của hắn ngược lại là rất có đạo lý, nhưng Phương Quý nào nghe lọt tai, hắn đã sớm bay vọt về phía sơn cốc, trong lòng của mấy vị đệ tử tiên môn này nhất thời không ngừng kêu khổ, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, bay theo hắn chui vào trong sơn cốc.
"Đã nhìn thấy bọn hắn..."
Mà vào lúc này, Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông cùng với mấy người Hạng Quỷ Vương ở giữa không trung nơi xa cũng đã trông thấy thân ảnh của đám người Phương Quý, còn không đợi Khuất Chân Huyễn hạ lệnh đuổi theo, liền nhìn thấy đám người Phương Quý bỗng nhiên hoảng hốt chạy bừa, vọt vào trong một vùng sơn cốc mọc đầy quái thụ và cỏ dại, nhất là vào sau khi tiến vào sơn cốc, càng là giống như rắn mất đầu vậy, mỗi người chọn một phương hướng, bỏ chạy lung tung.
Hạng Quỷ Vương lập tức cười nói: "Những đệ tử Thái Bạch Tông kia hẳn là đã choáng váng, đường khác không chọn, lại chui vào sơn cốc?"
"Không thể chủ quan, đề phòng thằng nhóc kia giở trò lừa gạt!" Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông lạnh lùng nhìn mấy đạo kiếm quang bay loạn ở trong sơn cốc kia, bây giờ đã có khoảng cách rất xa, cũng không phân biệt rõ được đạo kiếm quang nào là Phương Quý, liền lạnh giọng hạ lệnh: "Chúng ta đến đây là để chém giết vị truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm kia, những người còn lại thì cũng không cần phải quan tâm, thằng nhóc kia có lẽ chính là muốn dựa vào dạng thế cục hỗn loạn này, khiến cho chúng ta không thể tìm ra hắn, chư vị đệ tử nghe lệnh, các ngươi hãy phân tán ra, phóng đi vòng quanh sơn cốc, nhất định phải cam đoan không để cho bất kỳ một người nào chạy thoát, hôm nay chúng ta sẽ bắt rùa trong hũ, nhất định phải bắt cho được thằng nhóc kia!"
"Tuân mệnh!"
18 vị đệ tử của bốn đại tiên môn liền ngự kiếm phóng đi về phía chung quanh sơn cốc, đệ tử Thái Bạch Tông chạy tứ tán, muốn bao vây tự nhiên là không dễ dàng, nhưng tốt xấu thì bọn hắn cũng có nhiều người, ba, bốn người cùng đuổi theo một người, luôn luôn sẽ có thể vây khốn được đối phương.
"Ta cũng đi!" Hạng Quỷ Vương nghe vậy, cũng đều cao giọng quát chói tai, liền muốn độn kiếm rời đi.
Nhưng Khuất Chân Huyễn lại gọi hắn lại, nói: "Ngươi hãy đi theo bên cạnh ta, đợi tìm được thằng nhóc kia, chúng ta sẽ trực tiếp đi tới chém hắn!"
Nói xong hắn liền trực tiếp ngự kiếm, bay vút vào trong sơn cốc.
"Được!" Hạng Quỷ Vương cũng chỉ có thể đáp ứng, bay theo phía sau Khuất Chân Huyễn, ánh mắt quét về phía tứ phương, liền nhìn thấy 18 vị đệ tử tiên môn kia đã bay vòng quanh ven rìa sơn cốc, bọc đánh đệ tử Thái Bạch Tông chạy tứ tán, mỗi một đạo kiếm quang ở trong sơn cốc, đều có tối thiểu ba, bốn người để mắt tới, bọc đánh chặn đường, bị bắt lại chỉ là sự tình sớm muộn, vô luận người nào là truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm, cũng đều sẽ không có đạo lý chạy thoát...
Chỉ là điều này cũng khiến cho trong lòng của hắn có một chút nghi ngờ.
Truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm thực sự là muốn khiến cho cục diện trở nên hỗn loạn, sau đó thừa cơ đào tẩu sao?
Tên gia hỏa phách lối kia, hẳn là không có ngu xuẩn như thế mới đúng...
Vừa nghĩ như vậy, vừa có sự cảnh giác ở trong lòng, ánh mắt của hắn không ngừng quan sát xung quanh, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào.
Hắn muốn bảo đảm, tên tiểu quỷ kia sẽ không có ý đồ khác, không để cho đối phương lặng lẽ chuồn mất.
Sau đó cũng vào lúc hắn nghĩ tới cái vấn đề này, hai người hắn cùng với Khuất Chân Huyễn đã sắp tới gần sơn cốc, hiển nhiên là muốn trực tiếp tiến vào trong sơn cốc, chợt nghe được ở phía trước truyền đến một tiếng cười ha hả, có một bóng người nhảy ra ngoài từ phía sau tảng đá.
Người này dùng hai tay ôm ngực, lộ ra thần sắc cực kỳ phách lối, quát lớn: "Dừng lại, ăn cướp đây!"
"Là ngươi?"
Hai người Hạng Quỷ Vương cùng với Khuất Chân Huyễn đều bị tiếng quát bất thình lình làm cho giật nảy cả mình, vội vàng ngừng phi kiếm lại, vào lúc định thần nhìn lại, chỉ thấy người đi ra từ phía sau tảng đá có vóc người không cao, mái tóc xám trắng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo một nụ cười đắc ý, xếp bằng ở trên tảng đá kia, hai tay ôm ngực nhìn bọn hắn, ở bên người còn có một đầu quái xà cuộn tròn, lén lén lút lút đánh giá bốn phía.
Đây chẳng phải là truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm mà bọn hắn vất vả truy đuổi, nhất định phải tìm tới?
Tròng mắt của Hạng Quỷ Vương cũng đều suýt rơi ra, vô thức quay đầu trái phải, nhìn chung quanh một chút.
Không thấy có mai phục gì...
Sau đó thì hắn lại càng hồ đồ, đám người bọn hắn vội vã chạy tới, chính là vì giết tên tiểu tử này, vừa rồi nhìn thấy đệ tử Thái Bạch Tông chạy tứ tán, liền phái tất cả mọi người đuổi theo bọc đánh, cũng là vì phòng ngừa hắn xen lẫn ở trong đó chạy thoát...
Ai có thể ngờ được, tên gia hỏa này thế mà cứ đường hoàng như vậy xuất hiện ở trước mặt của mình?
"Lá gan của truyền nhân Thái Bạch Cửu Kiếm, ngược lại là rất không nhỏ!" Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông gặp được Phương Quý, cũng cảm thấy nao nao, sau đó hắn bất động thanh sắc, ngưng thần cảm ứng chung quanh một chút, xác định là không có mai phục cùng với pháp trận gì, liền chậm rãi giương mắt nhìn về phía Phương Quý, thản nhiên nói: "Các đệ tử Thái Bạch Tông khác nhìn thấy chúng ta tới, liền đào mệnh giống như là rắn mất đầu, kiếm đạo của ngươi đã phế, lại còn dám trực tiếp xuất hiện ở trước mặt của chúng ta?"
"Ha ha, bọn hắn không chạy, ta làm sao có thể dẫn dụ người ở bên cạnh các ngươi rời đi?" Phương Quý dương dương đắc ý, dựa nghiêng ở trên người của con quái xà kia, nhìn Khuất Chân Huyễn cùng với Hạng Quỷ Vương, giống như là nhìn hai đứa trẻ, cười hì hì nói: "Không dẫn người ở bên cạnh các ngươi đi, ta làm sao có thể trực tiếp tới tìm hai người các ngươi chứ?"