Chương 254: Nấm mộ
Hắn còn chưa nói hết lời, liền bỗng nhiên nuốt lời vào trong bụng, con mắt nhìn trừng trừng vào giữa không trung.
Tông chủ Khuyết Nguyệt Tông ở bên ngoài bí cảnh, thanh âm cũng đột nhiên ngừng lại, giống như là bị người bóp cổ.
Bây giờ Phương Quý vẫn còn bay ở giữa không trung, vẫn đang thi triển pháp thuật.
Vẫn còn là Phi Thạch Thuật!
Bất quá lần này, thời gian hắn chuẩn bị là hơi nhiều một chút, cho nên đã trực tiếp ngưng tụ ra hai tòa núi nhỏ!
"Xem ra vừa rồi phần mộ tạo ra cho ngươi là không đủ lớn, bây giờ ta sẽ cho ngươi thêm một chút đá..."
Phương Quý nhìn Khuất Chân Huyễn mới vừa chui ra từ trong đống đá vụn, nói một câu chân thành, sau đó đưa tay ném hai toà núi nhỏ xuống.
Oanh! Oanh!
"Ta..."
Khuất Chân Huyễn chỉ kịp hô lên một chữ "ta", liền trực tiếp bị hai tòa núi nhỏ kia đè lên, bụi mù bốc lên bốn phía, ầm ầm như tiếng sấm, khiến cho lời nói cuối cùng của hắn trực tiếp tắt ngúm ở phía dưới tảng đá, đợi cho bụi mù tán đi, ở chung quanh liền trở nên vắng lặng, một nấm mồ lớn gấp hai lần nấm mồ lúc trước xuất hiện một lần nữa, chỉ là ở phía dưới bây giờ cũng không còn động tĩnh gì.
Ở trên đỉnh nấm mộ, còn có một cọng cỏ xanh nhu nhược, nhẹ nhàng lắc lư theo gió.
"Hắc hắc, ngươi có giỏi thì chui ra cho ta xem?" Phương Quý phủi tay ở giữa không trung, cười ha hả, lộ ra dáng vẻ phi thường đắc ý.
"Đường đường là người dẫn đầu một tông, cứ như vậy...mà chết?"
Mà ở bên ngoài bí cảnh, tông chủ của bốn đại tiên môn cũng đều trở nên trầm mặc, thật lâu cũng không có một ai mở miệng.
Trong cái chớp nhoáng này, bọn hắn không chỉ có kinh ngạc vì cái chết của người dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông, càng là cảm thấy sự cường đại khi truyền nhân của Thái Bạch Cửu Kiếm thi triển pháp thuật, điều này quả thực là đã vượt ra khỏi thường thức, khiến cho người ta vô luận như thế nào cũng đều không nghĩ ra...
Tư chất của truyền nhân Thái Bạch Cửu Kiếm là không có ai hoài nghi, nếu không thì cũng sẽ không thể đạt được chân truyền của Thái Bạch Cửu Kiếm...
Thế nhưng hắn tuổi còn nhỏ, trước kia lại là tu luyện kiếm đạo, bây giờ chỉ mới trôi qua ba tháng, làm sao lại có thể tu luyện nhiều pháp thuật đến loại cảnh giới này như thế?
Từ lúc bắt đầu trận chiến này, hắn trước sau đã thi triển Hỏa Điểu Thuật, Tiểu Lôi Tiên, Băng Tiễn Thuật, Phi Phong Thuật, Ngự Kiếm Thuật, Phi Thạch Thuật, hết thảy là sáu đạo pháp thuật, hơn nữa mỗi một đạo cũng đều hiển lộ ra tạo nghệ phi phàm, có thể là uy lực vô cùng lớn, có thể là tinh diệu tới cực điểm, hắn đã làm được bằng cách nào?
Nhất là tông chủ Khuyết Nguyệt Tông, bàn tay cầm bầu rượu vào lúc này cũng đều trở nên run rẩy, cũng không biết ở trong nội tâm đang nghĩ cái gì.
Ngược lại là tông chủ Thái Bạch Tông, vào lúc này rốt cục cũng không nhịn được mà bất đắc dĩ hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt giống như là có một chút trách cứ nhìn về Phương Quý ở giữa không trung trong ảnh chiếu, thở dài nói một câu: "Đứa nhỏ này thật là, ra tay cũng không biết nặng nhẹ..."
"Tên, tên tiểu quỷ kia, ngươi thế mà lại giết...giết Khuất sư huynh?"
Cũng vào lúc Phương Quý liên tục ngưng tụ ba toà núi nhỏ, trực tiếp chôn Khuất Chân Huyễn ở bên trong, Hạng Quỷ Vương ở gần đó cũng bị hù cho sắc mặt trở nên tái nhợt, hết thảy những thứ này kỳ thật đều phát sinh cực nhanh, lúc đầu hắn đang triền đấu với Anh Đề, cảm thấy nhiều nhất là qua thời gian uống một chén trà, là liền có thể chém chết đầu quái xà này, sau đó tiến lên giáp công Phương Quý, sao có thể ngờ được, ngay cả thời gian uống nửa chén trà cũng đều không có, Phương Quý chỉ thi triển ra mấy đạo pháp thuật, dạng cao thủ cảnh giới Dưỡng Tức đỉnh tiêm như Khuất Chân Huyễn liền bị Phương Quý chôn sống?
Chuyện này khiến cho hắn vừa sợ vừa giận, vừa thương tâm cho cái chết của Khuất Chân Huyễn, dùng ánh mắt hung hăng nhìn về hướng Phương Quý.
"Đúng thế..." Vào lúc này Phương Quý cũng quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói: "Kế tiếp sẽ là ngươi..."
"Ngươi..."
Hạng Quỷ Vương cảm thấy đại hận, gắt gao cầm ma đao trong tay, đột nhiên thúc giục một thân linh tức, khí tức ở trên người trở nên mạnh mẽ hơn vô số lần, ma diễm trên thân đao cường thịnh hơn mấy lần, Phương Quý cũng cảm thấy run lên, tay bóp pháp ấn, sẵn sàng trận địa đón quân địch, sau đó hắn liền thấy Hạng Quỷ Vương sau khi quát lạnh một tiếng, đột nhiên quay đầu bỏ chạy, để lại một câu quát lớn: "Ngươi hãy đợi đấy!"
Hơi mất tập trung một chút, Hạng Quỷ Vương đã chạy trốn được vài chục trượng.
"Tên vương bát đản này, thật là cơ linh..." Phương Quý ngẩn ngơ, sau đó giận dữ, phi thân nhảy lên trên đầu của Anh Đề, chỉ huy nó đuổi về phía trước.
Nếu bàn về tốc độ phi kiếm, trong một thời gian ngắn Phương Quý còn có thể ngự kiếm nhanh hơn Anh Đề một chút, chỉ bất quá bây giờ hắn hoàn toàn dựa vào pháp thuật để ngăn địch, một thân linh tức này liền không thể lãng phí một cách tùy tiện, cũng may Anh Đề là yêu thú loài rắn, có thể cưỡi gió, tốc độ cũng không chậm.
Đương nhiên, so với Hạng Quỷ Vương lúc này sợ vỡ mật, một lòng chạy trối chết mà nói, tốc độ của Anh Đề vẫn là hơi kém một chút, chỉ thấy Hạng Quỷ Vương cơ hồ là đã dùng hết sức bú sữa mẹ, ma đao hóa thành một đạo hỏa quang gấp gáp chạy về phía trước, để lại một mảng khói bụi ở phía sau, thổi vào mặt của Phương Quý, vừa chạy hắn còn vừa hét to: "Chư vị sư huynh đệ, mau mau trở về..."
Trận chiến vừa rồi được tiến hành vô cùng nhanh, lại thêm hai người Khuất Chân Huyễn cùng với Hạng Quỷ Vương liên thủ, có nắm chắc cực lớn chém giết Phương Quý, cho nên bọn hắn cũng không có ý định gọi những đồng môn đang truy đuổi đệ tử Thái Bạch Tông kia trở về, nhưng bây giờ, Hạng Quỷ Vương cũng không có biện pháp nào khác, pháp thuật của Phương Quý quá cường đại, quá quái lạ, khiến cho hắn ngay cả dũng khí đối mặt đơn độc cũng không có.
Phương pháp duy nhất, chính là triệu tập những đồng môn kia, liên thủ vây giết Phương Quý.
Vẫn là câu nói kia, Phương Quý cho dù có mạnh hơn, chẳng lẽ còn có thể chống lại sự vây công của mười mấy vị đệ tử tiên môn?
Ở trong cảnh giới Dưỡng Tức, chỉ sợ là còn không có dạng nhân vật thiên kiêu siêu quần bạt tụy như vậy!
"Hả?"
"Là Hạng sư huynh đang hô..."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Ở hai bên sơn cốc nơi xa, gần gần xa xa cũng đều có không ít đệ tử Khuyết Nguyệt Tông đang truy sát đệ tử Thái Bạch Tông, có người còn chưa đuổi kịp, cũng có người đã giao thủ, trước đó bọn hắn cũng có người lưu ý tới hai người Khuất Chân Huyễn cùng với Hạng Quỷ Vương ở phía sau dường như đang giao thủ cùng với người nào đó, chỉ là không cảm thấy bằng vào thực lực của hai người kia mà còn không thể xử lý được đối phương, không thấy hai người kia triệu hoán, cho nên cũng không có đi qua.
Nhưng bây giờ chợt nghe tiếng hô của Hạng Quỷ Vương, ở trong lòng lại đều là giật mình, mấy đạo kiếm quang lập tức lộn vòng bay trở về.