Chương 255: Xác chết cháy
"Ồ?"
Phương Quý thấy ở trong một thời gian ngắn sẽ khó mà đuổi kịp Hạng Quỷ Vương, mà ở phía trước cũng đã có mấy đạo kiếm quang bọc đánh trở về, trong lòng cũng cảm thấy giật mình, kéo độc giác ở trên đầu của Anh Đề về phía sau, khiến cho tốc độ của nó chậm lại, chính hắn cũng hiểu rõ, bây giờ bản thân cũng không có nắm chắc đồng thời đối phó với một lượng lớn đệ tử tiên môn, dù sao thì hắn bây giờ chỉ là dựa vào pháp thuật để ngăn địch, sợ nhất là vây công.
Giống như vừa rồi, nếu như hắn không có Anh Đề hỗ trợ quấn lấy Hạng Quỷ Vương, đã sớm bị hai người bọn hắn tiền kích hậu giáp mà chết rồi.
Bây giờ cũng giống như vậy, nếu như bị mười mấy người vây công, tình huống của Phương Quý sẽ hung hiểm đến cực điểm.
Hắn có thể một chọi một giết chết Khuất Chân Huyễn dẫn đầu Khuyết Nguyệt Tông, lại không nhất định có thể tiếp nhận được sự vây công của ba vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông phổ thông!
Trong lòng nghĩ như thế, hắn liền lập tức vịn độc giác của Anh Đề, khiến cho nó quay đầu, nhìn về phía sườn tây sơn cốc, bây giờ đứng ở giữa không trung, liền có thể nhìn thấy một đoàn kiếm quang đang hội tụ ở một chỗ, hẳn là đệ tử Thái Bạch Tông đang giao chiến cùng với người khác!
"Tên tiểu tử kia thế mà...chạy?"
Mà Hạng Quỷ Vương ở phía trước, mới vừa rồi bị Phương Quý đuổi sát không bỏ, bị hù ngay cả đầu cũng không dám quay lại, khó khăn lắm mới hội hợp cùng với đệ tử tiên môn tới tiếp ứng, vừa quay đầu lại đã thấy Phương Quý cũng đã sớm thay đổi phương hướng, bay ra ngoài cách xa bốn, năm dặm, hắn cũng lập tức cảm thấy khẩn trương, nhất thời cũng không kịp giải thích sự tình phát sinh vừa rồi cho mấy vị đồng môn này, liền hô to bảo đám đồng môn đuổi theo Phương Quý cùng với mình.
Phương Quý vội vã phóng về phía sườn tây sơn cốc, theo tốc độ bay nhanh chóng, rất nhanh hắn liền đã thấy rõ, vị đồng môn đang bị năm, sáu vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông vây quanh ở nơi đó, lại là nam tử có khuôn mặt trẻ con Trương Vô Thường, một thân bản lĩnh của hắn cũng không hề yếu, thi triển ra Kim Quang Ngự Thần Pháp, thân hình xen kẽ thật nhanh ở trong đám người, lấy một địch bốn, thế mà còn chống đỡ được ở trong một thời gian dài như vậy, hơn nữa còn không có bị thua.
Bất quá nhìn qua, Trương Vô Thường cũng đã vô cùng chật vật, trên người đã sớm có rất nhiều vết thương.
"Lúc này mới có một chút bộ dáng của đệ tử Thanh Khê Cốc..." Phương Quý khen một tiếng, cười ha hả, hô to: "Tiểu Trương sư đệ đừng sợ, Phương Quý sư huynh đến cứu ngươi rồi..."
Anh Đề nghe tiếng hô của Phương Quý cũng thập phần hưng phấn, đuôi rắn vung loạn, cánh thịt cưỡi gió, nhào thẳng tắp tới.
"Xong rồi, lần này sẽ chết thật sự..."
"Còn chết oan như thế..."
"M* nó, tên tiểu quỷ họ Phương, lúc ấy ta thật sự không có chế giễu ngươi..."
Lúc này ở trong lòng của nam tử có khuôn mặt trẻ con Trương Vô Thường cũng đang kêu khổ không thôi, hắn bị trọn vẹn bốn vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông vây khốn, ba người trong đó đều là Dưỡng Tức tầng chín, còn có một người rõ ràng chính là đệ tử hạch tâm, quả thực là đã tạo ra áp lực không nhỏ cho hắn, nhưng hắn cũng biết lúc này không liều mạng là không được, bởi vậy đã cắn chặt hàm răng đánh nhau chết sống cùng với bọn hắn, sự khổ luyện vào lúc bình thường đã phát huy ra tác dụng vào lúc này.
Nhưng coi như hắn có xuất sắc hơn, cũng sẽ không có khả năng lấy một địch bốn còn thủ thắng!
Mọi người đều nói là đệ tử Thái Bạch Tông am hiểu lấy một địch bốn, nhưng cũng không phải là vị đệ tử Thái Bạch Tông nào cũng đều có năng lực lấy một địch bốn.
Vẫn là câu nói kia, ở trong cảnh giới Dưỡng Tức, thực lực của mọi người đều không kém nhiều, mạnh hơn cũng vô pháp bỏ xa người cùng thế hệ.
Theo thời gian chuyển dời, trên người của hắn đã xuất hiện vô số vết thương, áp lực cũng càng lúc càng lớn.
Thấy rằng mình hẳn là phải chết không nghi ngờ, trong lòng không khỏi thầm mắng Phương Quý.
Cũng chính vào lúc này, hắn chợt nghe thấy ở trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng cười to của Phương Quý.
Kinh ngạc ngẩng đầu, hắn liền thấy được Phương Quý đang ngồi ở trên đỉnh đầu của quái xà, cười ha hả, giáng xuống từ trên trời, người còn chưa tới, liền đã triệu hoán ra một con hỏa điểu khổng lồ, xòe hai cánh ra, giống như là một đoàn hỏa vân rớt xuống từ trên trời, trực tiếp bao phủ ba vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông vào bên trong, Trương Vô Thường nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vã chui ra từ bên trong đám người...
Nhất thời cũng không kịp suy nghĩ, bây giờ Phương Quý làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.
"Đây là thứ gì?"
"Mau trốn..."
Lại nói đến những vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông vây quanh Trương Vô Thường kia, cũng đều bị con hỏa điểu khổng lồ này làm cho giật nảy cả mình, trong sân nhất thời đại loạn, tất cả mọi người chạy trốn bốn phía, nhưng con hỏa điểu kia quá lớn, lại là xuất hiện xuất kỳ bất ý, vẫn là có một vị đệ tử bị bao phủ ở bên trong, hỏa uy đáng sợ bộc phát ra trong nháy mắt, trong phương viên hai, ba trượng, lập tức biến thành một lò lửa to lớn...
Tiếng kêu thảm thiết của vị đệ tử kia thậm chí là còn chưa kịp phát ra thì đã trở thành xác chết cháy nằm dưới đất.
Mấy vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông còn sót lại cũng đều bị hỏa diễm ảnh hưởng đến, liều mạng dập tắt ngọn lửa ở trên người, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn sang.
Đừng nói là bọn hắn, liền ngay cả Trương Vô Thường cũng bị dư ba của hỏa điểu thiêu đến tóc đều cuốn lại, nhìn qua bộ xác chết cháy ở trên mặt đất, con mắt trợn trừng, cứng ngắc xoay người qua, lắp ba lắp bắp hỏi Phương Quý: "Đây...đây là Hỏa Điểu Thuật sao?"
"Đây là Đại Hỏa Điểu Thuật!" Phương Quý quay đầu nhìn hắn một cái, khoa tay một chút, nói: "Ngươi cũng đã thấy rồi, hỏa điểu của ta tương đối lớn!"
"Ngươi không cần phải giải thích chuyện đó!" Trương Vô Thường đã sắp nhảy dựng lên, hét lớn: "Ta đang hỏi ngươi, đây là Hỏa Điểu Thuật sao?"
"Đã nói đó là Đại Hỏa Điểu Thuật!" Phương Quý lườm hắn một cái, khoa tay nói: "Người khác đều là lớn như vậy, nhưng ta chính là…lớn như thế!"
"Tùng sư đệ..." Cũng vào lúc Phương Quý đang giải thích cho Trương Vô Thường về Đại Hỏa Điểu Thuật của mình, ba vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông may mắn còn sống sót cũng phản ứng lại từ trong sự khiếp sợ, bọn hắn nhìn qua bộ xác chết cháy trên mặt đất kia, vừa sợ vừa giận dữ, nhao nhao tế pháp khí phi kiếm lên, lao về phía Phương Quý, hét lên một tiếng.
Cũng là tiếng hét này đã nhắc nhở Phương Quý, hắn hung hăng xoay người qua, quát lên: "Mau thu thập mấy kẻ này..."
"Xoạt!" Nghe được mệnh lệnh của hắn, Anh Đề liền bay thẳng về phía trước, độc giác trên đỉnh đầu đâm thẳng vào một người ở trong đó.
Trương Vô Thường cũng phản ứng lại, trong nháy mắt liền thi triển Kim Quang Ngự Thần Pháp một lần nữa, cuốn lấy một vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông.
Phương Quý đối mặt với một vị đệ tử Khuyết Nguyệt Tông duy nhất lao về phía mình, lộ ra nụ cười khi dễ người.