Cửu Tiêu

Chương 275: Cảm Ứng Thuật

Chương 275: Cảm Ứng Thuật


"Thì ra là thế...vậy thì phải cẩn thận một chút..." Phương Quý phản ứng lại, quay đầu dặn dò Anh Đề một câu, sau đó bảo Trương Vô Thường đi ở phía trước dẫn đường.
Trương Vô Thường hít một hơi thật sâu ở trong lòng, đã lên phải thuyền giặc, lại còn có thể làm thế nào?
Ngay sau đó hắn chỉ có thể miễn cưỡng đề cao tinh thần, dọc theo Huyết Khê đi từng bước vào chỗ sâu bí cảnh, chỉ thấy càng là xâm nhập vào bí cảnh, càng có nhiều kỳ sơn quái lâm, giống như là tiến vào một phương thâm sơn màu đỏ vậy, các loại kỳ hoa dị thảo, nhìn tuyệt đối không giống như là trong nhân gian, bọn hắn cũng không có ngự kiếm phi hành, sợ bị người phát giác, chỉ là lặng lẽ thuận theo hướng chảy của Huyết Khê, rón rén tiến lên.
Rất nhanh, bọn hắn cũng đã phát hiện ra Huyết Khê ở chung quanh càng ngày càng nhiều, giống như là Huyết Khê trong toàn bộ bí cảnh đều thuận theo một loại hướng chảy cổ quái nào đó, hội tụ vào giữa trung ương bí cảnh, Phương Quý không biết vì sao, nhưng Trương Vô Thường lại hiểu rõ, những Huyết Khê này, kỳ thật là nếu nhìn từ trên cao xuống, đều là hướng đi của từng đạo từng đạo phù văn, cuối cùng hợp ở địa nhãn trong quái sơn.
Hướng đi của những Huyết Khê này, nhìn như lộn xộn, kỳ thật đều là một loại quá trình tinh luyện đối với Ma Sơn Chi Huyết, cho nên ma huyết dẫn ra từ trong Ma Sơn, sau khi chảy qua những đường phù văn nhỏ này, liền trải qua sự tinh luyện, lúc chảy đến địa nhãn trong quái sơn, hóa thành Huyết Tinh, cũng đã là tài nguyên Trúc Cơ tinh khiết nhất, giống như là độc thảo trí mạng, luyện thành thần đan cứu mạng.
Nghĩ đến việc kiến tạo ra một tòa bí cảnh, trộm Ma Sơn Chi Huyết, thành tựu địa mạch ngưng kết Huyết Tinh, đây là thủ bút cỡ nào?
Nếu không phải là đôi huynh đệ Thái Bạch Tông kia mang loại bí pháp này từ Đông Thổ trở về, tu sĩ ở An Châu cho dù trải qua mấy ngàn năm nữa, chỉ sợ là cũng không nghiên cứu ra được bực diệu dụng này, lý lẽ ở bên trong các loại Trận Đạo cùng với Đan Đạo này, chính là phức tạp đến mức khiến cho người ta vỡ đầu...
Trương Vô Thường tự nhiên cũng biết giảng cho Phương Quý những thứ này, cần tốn quá nhiều miệng lưỡi, thế là dứt khoát không nói.
"Ở phía trước có trận quang..." Đi dọc theo Huyết Khê nửa canh giờ, Trương Vô Thường đã có thể xác định Huyết Khê càng ngày càng tinh khiết, đã sắp đến trình độ ngưng kết thành Huyết Tinh, nhưng cũng chính vào lúc này, trong lòng của hắn bỗng nhiên hơi kinh ngạc, nhắc nhở Phương Quý, hai người một rắn trốn ở sau một tảng đá đỏ, ngẩng đầu dòm một chút, thấp giọng nói: "Ở phía trước tất nhiên là có địa nhãn, nhưng đã bị một toà tiên môn nào đó chiếm cứ!"
Phương Quý nhô đầu ra nhìn một chút, hắn đã tu luyện thành Quy Nguyên Bất Diệt Thức, tự nhiên là cũng có thể nhìn ra được, ở giữa ngọn cây phía trước, có trận quang nhàn nhạt chợt lóe lên, có thể thấy được phía trước đã bị người bày ra đại trận, bọn hắn nhìn thấy, vẫn chỉ là trận quang ở phía ngoài nhất mà thôi, hơn nữa ở trong quái lâm thâm trầm chung quanh, còn có tiếng thú rống vang lên, giống như là có rất nhiều yêu thú lợi hại...
"Đã tìm được địa nhãn, nhưng đối phương tất nhiên là phòng bị cực nghiêm, chúng ta...nên làm như thế nào? Vào lúc này Trương Vô Thường đã quay đầu nhìn Phương Quý, khẽ hỏi.
Nếu đã xác định được ở phía trước có Huyết Tinh, vậy chuyện còn lại đương nhiên chính là đoạt Huyết Tinh!
Chỉ là không biết hư thực của đối phương, cường công cũng không phải là đối thủ, vẫn khiến cho người ta cảm thấy nhức đầu!
"Trước tiên thăm dò tình huống ở nơi này rồi lại nói..." Vào lúc này Phương Quý trái lại là rất bình tĩnh, nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Trương Vô Thường bất đắc dĩ nói: "Nếu mạo muội đi thăm dò mà nói, sẽ rất dễ dàng bị người phát hiện ra, bốn đại tiên môn canh chừng ở nơi này, tất nhiên là tinh anh tiên môn, bọn hắn còn có trận pháp gia trì, một khi giao thủ, hai người chúng ta đúng là không đủ để nhét kẽ răng..."
"Hắc hắc, đồ đần, ai nói là do chúng ta đi dò đường?" Lúc Phương Quý nói đến cái vấn đề này, liền cảm thấy có một chút đắc ý, chỉ là làm người phải khiêm tốn, cho nên không tiện biểu hiện quá kiêu ngạo, miễn cưỡng biểu hiện ra một loại phong phạm cao nhân bình tĩnh, nói với Trương Vô Thường: "Ngươi không biết là ta rất am hiểu pháp thuật hay sao?"
"Pháp thuật..." Trương Vô Thường có một chút ngẩn ngơ, không rõ lúc này hắn nhắc đến pháp thuật là có ý gì.
"Pháp thuật chính là đồ tốt..." Phương Quý lộ ra sắc mặt có một chút cao thâm, nói: "Ngay từ đầu ta học pháp thuật, cảm thấy dùng nó để đánh nhau là không quá tốt, lại học sâu hơn một chút, lại cảm thấy kỳ thật uy lực cũng rất lớn, nhưng thẳng đến sau khi ta học pháp thuật đến cảnh giới cao thâm nhất, mới phát hiện ra..."
Ánh mắt của hắn hơi sáng, thấp giọng nói, giống như là đang tiết lộ một loại bí mật kinh khủng nào đó.
"Tác dụng lớn nhất của pháp thuật, kỳ thật không phải là đánh nhau, mà là dùng để hố người..."
"Pháp thuật? Hố người?"
Trương Vô Thường bị một câu nói của Phương Quý làm cho phát mộng nửa ngày, thực sự có lòng muốn hỏi một câu, bằng vào số tuổi nho nhỏ của ngươi, lấy tự tin từ đâu mà nói mình đã tu luyện pháp thuật tới cảnh giới cao thâm nhất, bất quá liên tưởng đến pháp thuật Phương Quý thi triển ra trên con đường này, thoạt nhìn xác thực là rất đáng sợ, chính hắn là không làm được, cho nên liền nuốt lời này vào bụng, không có tự rước lấy nhục.
Nhưng đối với thuyết pháp Phương Quý liên hệ pháp thuật với hai chữ hố người, hắn vẫn là thực sự không biết rõ.
Chỉ có thể ở nghĩ ở trong lòng, xem ngươi biểu diễn như thế nào!
Phương Quý cũng không muốn giải thích nhiều, sau khi rất có cảm xúc nói ra lý giải của chính mình đối với pháp thuật, liền khoanh chân ngồi xuống, tay bóp pháp ấn, chậm rãi vận chuyển linh tức, cả người vào lúc này phảng phất như rơi vào trong một loại trạng thái yên lặng không gì sánh được.
Trương Vô Thường thấy thế, sắc mặt ngược lại là ngưng trọng nhiều hơn một chút.
Hắn biết, đây là dấu hiệu người tu hành sắp dốc hết toàn lực thi triển pháp thuật.
Vừa nghĩ tới tràng diện thi triển pháp thuật có uy lực kinh người trước đó của Phương Quý, hắn liền theo bản năng cân nhắc có nên cách xa Phương Quý một chút hay không.
Bất quá còn chưa đợi hắn làm ra quyết định, Phương Quý đã phát huy ra pháp thuật.
Tay phải của hắn vẫn bóp pháp ấn, tay trái lại là nhẹ nhàng nâng lên, hai ngón tay kẹp vào một gốc cỏ dại ở bên cạnh, mà vào sau khi hai ngón tay của hắn kẹp vào cỏ dại, có thể thấy được rất rõ ràng, có một sợi ánh sáng nhàn nhạt nhanh chóng từ đầu ngón tay tiến vào trong cỏ dại, sau đó, từ gốc cỏ dại này làm trung tâm, có một vòng hào quang nhàn nhạt, khuếch tán về nơi xa trong chớp mắt.
"Đây là...pháp thuật đê giai trong Mộc Pháp, Cảm Ứng Thuật?" Rất nhanh Trương Vô Thường liền nhận ra được loại pháp thuật này, trong lòng nhất thời cảm thấy có một chút kinh ngạc.
Dọc theo con đường này, hắn đã thấy Phương Quý thi triển qua Đại Hỏa Điểu Thuật, Bàn Sơn Thuật, Băng Tiễn Thuật, Ngự Kiếm Thuật, chính là pháp thuật trong Ngũ Hành Pháp, Hỏa, Thổ, Thủy, Kim, lại đều là pháp thuật đơn giản nhất trong Ngũ Hành Pháp, chỉ là sau khi được Phương Quý thi triển đi ra liền có uy lực rất là kinh người, ngoại trừ những pháp thuật này, còn có pháp thuật trong Phong Pháp và Lôi Pháp, nhưng Mộc Pháp trong Ngũ Hành Pháp lại là một mực không thấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất