Chương 276: Kiến thức nông cạn
Đối với chuyện này Trương Vô Thường cũng tỏ ra là hiểu được, bởi vì ở trong Ngũ Hành Pháp, Mộc Pháp rất là hiếm thấy.
Đây cũng không phải là Mộc Pháp khó tu luyện nhất, chỉ là khó dùng nhất trong lúc chiến đấu với địch nhân mà thôi.
Cao nhân tiền bối tu hành Mộc Pháp, có rất nhiều người thậm chí đã tu luyện Mộc Pháp đến cực hạn, còn có được uy lực phi thường đáng sợ, ví dụ như có một số người tu luyện Mộc Pháp đến cực hạn, liền có thể trực tiếp khiến cho pháp lực của mình hòa làm một thể cùng với một mảnh rừng rậm, rừng rậm bất diệt, nhục thân của bọn hắn liền bất tử, toàn bộ sinh khí trong rừng rậm cũng đều có thể hóa thành sinh cơ của bọn hắn.
Cũng có người có thể trực tiếp dùng pháp thuật để điều khiển cỏ cây, hóa thành binh khí của mình, khiến cho địch nhân khó lòng phòng bị.
Nhưng đó đều là pháp thuật thần thông tương đối cao thâm, ở trong Mộc Pháp, pháp thuật đơn giản nhất lại hết sức gân gà, giống như Cảm Ứng Thuật cơ sở nhất này, kỳ thật chính là trước tiên thành lập cảm ứng cùng với cỏ cây, nắm giữ sinh khí cùng với kinh lạc trong cỏ cây, cần phải rất cẩn thận, không nói đến việc cực kỳ hao tổn tâm huyết, vào thời điểm động thủ cùng với địch nhân là hoàn toàn không có tác dụng gì...
Thử tưởng tượng một chút, vào thời điểm động thủ với địch nhân, đối phương tu Hoả Pháp, một con hỏa điểu bay tới, lúc này ngươi nói cho đối phương biết là gốc đại thụ ở bên cạnh ta này sắp chết héo, vậy còn không phải nói cho đối phương biết là có thể chặt gốc đại thụ kia làm quan tài cho ngươi?
Nguyên nhân cũng chính là vì vậy, ở trong đám đệ tử bình thường, vì đặt nền móng trong tương lai, tiến hành tu hành Mộc Pháp cũng không phải là ít, nhưng sẽ có rất ít người bỏ nhiều công sức trên phương diện này, vào thời khắc đối địch thi triển ra Mộc Pháp càng là cực kì hiếm thấy, trừ phi là đã tu tập Mộc Pháp cao cấp, có thể điều khiển dây leo chung quanh tới một mức độ nào đó, như vậy còn có thể tiến hành trói buộc đối thủ.
Mà bây giờ, đây cũng chuyện khiến cho Trương Vô Thường không hiểu, hắn thực sự không biết lúc này Phương Quý muốn làm gì.
Chỉ là vì biểu thị rằng mình cũng đã tu luyện Mộc Pháp?
Giấu một cục nghi vấn ở trong bụng, Trương Vô Thường lại không dám tuỳ tiện hỏi ra.
Thật sự là pháp thuật Phương Quý thi triển trước đó đã để lại cho hắn ấn tượng cực sâu, vạn nhất là cái Mộc Pháp này cũng có chuyện gì ẩn ở bên trong thì sao?
Cũng chính vào lúc này, Trương Vô Thường bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn mặc dù còn chưa luyện thành thần thức, nhưng căn cơ lại rất vững chắc, ngũ giác cũng dị thường linh mẫn, lúc này hắn có thể cảm giác được rõ ràng, theo việc Phương Quý thi triển Mộc Pháp, ở giữa cỏ cây chung quanh đều là nhiều hơn một loại liên hệ vô hình, liền giống như là có một loại lực lượng nào đó, đang lấy gốc cỏ dại Phương Quý kẹp lấy kia làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra ngoài, sau một hồi lâu, lại trở về một lần nữa.
"Ở phía trước, có một toà đại trận bao phủ phương viên 300 trượng...là đại trận gì thì không rõ ràng, nhưng có thể cảm ứng được trận thế lưu chuyển...ở trong đại trận, có...một hai ba bốn...năm người, phân tán rất rộng, không biết đang làm cái gì...ở bên ngoài đại trận, có rất nhiều linh thú đang đi tuần, không biết là linh thú gì, nhưng số lượng...rất nhiều, có khoảng chừng mười bảy con!"
Trong khi Trương Vô Thường đang ngây ngẩn, Phương Quý đã chậm rãi mở miệng, nói ra rất nhiều nội dung kinh người.
"Ngươi... Ngươi đây là..." Trương Vô Thường ở bên cạnh quan sát, con mắt đều đã sắp trợn tròn.
Hắn ẩn ẩn đoán được Phương Quý đang làm cái gì, chỉ là nhất thời cảm thấy khó có thể tin.
"Đây là Cảm Ứng Thuật, ngươi chưa có học qua?" Lúc này Phương Quý đã mở mắt ra, chậm rãi thu hồi pháp thuật.
Chỉ là một đạo Cảm Ứng Thuật như thế, linh tức thế mà tổn hao hơn phân nửa, có thể thấy được sự khó khăn khi thi triển loại pháp thuật này.
Bất quá sắc mặt của hắn lại có vẻ rất là hưng phấn, cầm lấy bầu rượu rót một ngụm lớn linh tửu, sau đó giải thích cho Trương Vô Thường: "Thông qua đạo pháp thuật này cảm ứng cỏ cây, lại thông qua cỏ cây cảm ứng tứ phương, tu luyện đến hỏa hầu, cỏ cây ở chung quanh đều là tai mắt..."
"Học thì đã học qua, nhưng mà ngươi..." Trương Vô Thường muốn nói gì đó để biểu hiện sự kinh ngạc của mình là có lý do, hết lần này tới lần khác lại nói không ra.
Thi triển Mộc Pháp, xác thực là có thể làm được đến một bước này, cho nên giao thủ cùng với cao thủ tu luyện Mộc Pháp ở trong nơi sơn dã là nhức đầu nhất, bởi vì ở khắp núi cũng đều là ánh mắt của hắn, thậm chí có thể xem như là một phần thân thể của hắn, tâm niệm vừa động, cỏ cây khắp núi đều sẽ hóa thành yêu ma, ngay cả tránh cũng đều không có cách nào tránh, nhưng mấu chốt là, đó đều là pháp môn rất cao thâm...
Bây giờ Phương Quý mới bao nhiêu tuổi, hắn làm sao lại có thể thi triển đến một bước này rồi?
"Ha ha, uổng cho ngươi cũng là thiên kiêu Thanh Khê Cốc, thế mà không có kiến thức như thế, về sau nên chăm chỉ hơn một chút..." Phương Quý vỗ vỗ bả vai của Trương Vô Thường, giống như là có một chút thất vọng đối với hắn.
Một câu nói này liền khiến cho trong lòng của Trương Vô Thường biệt khuất!
Nếu như không phải là trước đó có Đại Hỏa Điểu Thuật, Bàn Sơn Thuật đặt cơ sở, lúc này Trương Vô Thường đơn giản sẽ cho rằng Phương Quý là quái thai, ta chưa thấy qua Mộc Pháp sao? Ta chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ tu luyện Mộc Pháp đến trình độ như thế mà thôi!
Bất quá nhìn bộ dáng đương nhiên của Phương Quý, hắn lại cảm thấy kiến thức của chính mình giống như thật sự là quá nông cạn...
Chẳng lẽ hiện tại ở cảnh giới Dưỡng Tức, thực sự phải tu luyện pháp thuật tới loại trình độ này mới được tính là hợp cách sao?
"Được rồi, tại sao ta lại phải nói đạo lý với một người đã luyện Phi Thạch Thuật thành Bàn Sơn Thuật chứ..." Trương Vô Thường âm thầm trấn an bản thân ở trong lòng, cứng rắn khiến cho tâm tình chập trùng ở trong lòng trở nên ổn định, coi như là không có chuyện gì, nói: "Xem ra toà tiên môn ở phía trước kia cũng phi thường cẩn thận, trước tiên bày trận giữ vững địa mạch, sau đó lại để cho linh thú canh giữ ở bên ngoài, đây quả thực là giọt nước cũng không lọt, chúng ta...còn muốn đi vào sao?"
Lúc nói ra lời này, trong lòng của hắn quả thực cũng không chắc.
Đệ tử năm đại tiên môn tiến vào bí cảnh là có hạn, mỗi một lần chỉ có 20 người có được tạo hóa này, nhưng các đệ tử vì tăng cường thực lực cho bản thân, thường thường cũng sẽ nuôi dưỡng linh thú, khiến cho chiến lực tăng lên, bây giờ cũng là như thế, ở phía trước còn không biết là tiên môn nào, nhưng đại bộ phận đệ tử của bọn hắn đều đã đi tiến đánh Thái Bạch Tông, người canh chừng ở đây cũng không dám lãnh đạm, ngược lại là đã bày bố linh thú ở chung quanh.
Những linh thú này đối với chủ nhân mà nói thì được gọi là linh thú, nhưng đối với người xa lạ mà nói, so với yêu thú còn muốn hung hãn hơn.
Một khi có người tới gần, vậy chỉ sợ là sẽ lập tức nhào tới ăn người.