Chương 5
Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy tiếng hỗn độn vọng lên từ sâu trong Ma vực: “Ngay cả Thần thai Ma thể cũng dám dùng làm tế trận, bọn họ thật sự muốn ngươi vong thân tại nơi này.”
Phía trên đầu, tầng tầng lớp lớp ấn chú ánh kim quang ngày càng dày đặc. Ta nắm song kích, đứng giữa trận nhãn, trong lòng không mảy may sợ hãi: “Ngươi đừng vọng ngôn, làm loạn đạo tâm của ta!”
“Ha ha ha ha ha, đạo tâm? Đạo tâm là gì?”
Ta nghiêm nghị đáp: “Là bảo vệ thương sinh thiên hạ.”
“Thì ra là vậy... nhưng ngươi đã từng thấy thiên hạ? Từng thấy thương sinh?”
...
Không. Ta chưa từng thấy thiên hạ, cũng chưa từng thấy thương sinh.
Ta vô thức bước lên hai bước: “Thế còn ngươi, ngươi từng thấy...”
Còn chưa kịp nói hết lời, đã nghe thấy trên vách núi vọng xuống tiếng hốt hoảng: “Nhanh! Nàng ta động rồi! Không thể để nàng ta rời khỏi trận nhãn! Chư thần hiệp lực!”
“Chân Thần quy hư, vong!”
Trận Tru Ma ầm vang kèm theo chú ngữ chấn động trời đất, trong khoảnh khắc phá tan kinh mạch linh cốt của ta, cũng nghiền nát luôn đạo tâm vô tì vết kia.
Đau thấu tâm can, thần hình câu diệt.
Ta chìm trong bóng tối vô tận, thức hải tĩnh lặng như tro tàn.
Nếu quả thực cần lấy thân tế trận, ta tuyệt đối không do dự.
Chỉ là... việc bọn họ sốt ruột và lo sợ như thế, rõ ràng đã thông đồng từ trước, cố ý dụ ta vào trận!
Phong ấn Ma chủng chỉ là giả, dụ ta tế trận mới là thật.
Ma vực nặng nề u ám, nhưng sự im lặng nơi sâu thẳm kia lại như sấm nổ bên tai ta.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu vạn năm, ta tỉnh lại từ hỗn độn, bị một luồng lực lượng vô hình kéo ra khỏi Ma vực.
Một sức mạnh huyền bí dẫn dắt ta — cho ta nhìn thấy thiên hạ, thấy thương sinh.
Thì ra ngoài Thần giới, còn có nhân gian.
Thì ra ngoài Thiên cung đầy mây ngũ sắc, còn có U minh không thấy mặt trời.
Chỉ là những nơi đó, tất cả đều bị Thần tộc khinh miệt và áp bức.
Nhân gian ngày ngày hương khói cúng tế, nhưng chỉ vì một tiểu thần quân Đông Hải sơ ý té ngã bên bờ biển, toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu bách tính vô tội, một trận sóng thần chôn vùi mười hai ngôi làng chài sống dựa vào biển.
Minh giới hoa tàn cỏ chết, Mạnh bà cầu xin Hoa thần ba vạn năm, cuối cùng chỉ nhận được một câu nhẹ như gió thoảng: “Không phải nơi nào, ai ai cũng xứng trồng hoa. Còn phải xem linh hoa có đồng ý không, xem bản thân có xứng đáng không.”
Ma tộc càng khốn khổ. Ngay cả ma thú sơ sinh còn chưa mở mắt đã bị kẻ tu tiên bắt đi luyện hóa, không ai dám kháng cự. Chỉ còn người mẹ gào khóc máu đẫm đầy trời.
Thì ra Thần tộc mà ta từng lấy làm kiêu hãnh, từng dùng mạng sống bảo vệ, đã kiêu ngạo đến vậy.
Hay... vốn dĩ bản chất của họ đã là như thế?
...
Trớ trêu thay, ta lại theo một tiểu đạo sĩ quay về Vạn Tông Sơn — chính là nơi sư tôn từng tu đạo khi hạ phàm.
Một vị Thượng thần từng tham chiến ở Ma vực, sau khi uống rượu say liền buột miệng thổ lộ chân tướng: “Năm xưa trận chiến ấy vốn là một âm mưu.”
Khi ấy tu vi của ta đã vượt xa Thương Lam, nhưng nói cho cùng, họ chỉ thừa nhận Thương Lam là chính mạch của Thần tộc.
Chỉ có hắn mới xứng thề chết bảo vệ vinh quang của Thần tộc.
Còn ta — vì mẫu thần năm xưa bị hỗn độn chi lực đánh trúng khi phong ấn Ma chủng, khiến ta trở thành Ma thể Thần thai, trời sinh mang ma khí.
Thần tộc sợ ta ngày sau đạo tâm biến đổi, lật đổ thiên quy vạn cổ — Thần là tối cao.
Duy chỉ có sư tôn, quanh năm ở Tiên phủ, không quan tâm lời thị phi, đối xử với ta và Thương Lam bình đẳng như nhau.
Vì thế họ không còn cách nào khác, đành bày ra hạ sách này — mượn danh phong ấn Ma chủng, thực chất là muốn tru diệt chân thần.
Dù sao thì... như lời Thương Lam nói,
“Tam giới này, có một chân thần là đủ rồi.”
Chỉ là... họ quên mất, ta là Ma thể Thần thai, Tru Ma Trận chỉ tru được thân xác ta, thần hồn ta vẫn còn.
Có lẽ sau khi chết, hồn phách nên về U minh chờ luân hồi.
Ta cũng muốn như vậy. Nhưng thân thể ngày càng suy yếu, cuối cùng ngã xuống trên bãi cát vàng cách Mạnh Bà trang không xa.
Gió cát nơi U minh thổi rất mạnh, chỉ trong chốc lát đã chôn lấp lấy ta.
U minh vạn năm, mỗi luồng sinh hồn là một câu chuyện. Nghe nhiều rồi, lòng cũng thấu tỏ.
Thần hay người, chẳng qua cũng chỉ là một niệm một kiếp, một giấc mộng mà thôi.
Chỉ là, nay Thương Lam nhất quyết muốn ta chết, vậy thì ta đành đáp lại mong nguyện của hắn.
Thanh Loan cuốn gió hạ xuống, bão cát nổi lên ngập trời, chỉ sợ thiên hạ chưa kịp biết — Thương Lam giá lâm.
Ta nheo mắt, nhìn người đang từ tốn bước đến: Dưới vẻ tiên phong đạo cốt kia, lại ẩn một trái tim dơ bẩn đến mức nào.
Hắn cách ta chỉ một trượng, chau mày liên tục xác nhận: “Cửu Tiêu… ngươi… ngươi chưa chết…”
Ừm. Nghe ra, đúng như ta dự đoán - hắn thất vọng rồi.
Ta rút song kích sau lưng, chỉ vào mặt hắn giữa ánh mắt kinh hoàng của chúng thần: “Không giết ngươi, ta chết không nhắm mắt.”
Xích Tiêu dù vùi trong cát vàng ngàn năm, uy lực vẫn như xưa. Mũi kích lạnh lẽo sắc bén rạch qua má hắn, một lọn tóc dài rơi xuống đất.
Hắn đứng yên tại chỗ, không hề nháy mắt, chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ: “Ta biết ngươi vì sao tức giận. Để ta nhận lỗi với ngươi được không? Chỉ cần ngươi đừng nhắc đến chuyện U minh, ta cũng sẽ không truy cứu chuyện ngươi giết Phượng Hoàng và Phượng Hằng.”
Ta bật cười. Không phải chứ, hắn bị bệnh sao?
Nếu lúc này hắn rút kiếm quyết chiến một trận vì Phượng Hằng, ta còn có thể vì hắn mà tiếc thương nửa nén hương.
Nhưng hắn lại dễ dàng tha thứ như thế, vậy còn giả vờ si tình dưới U minh làm gì?
Tức giận trào dâng, ta đâm thẳng vào ngực hắn:
“Ngươi đi chết đi!”
Nhưng Xích Tiêu mới đâm vào nửa tấc, ta lại không thể đẩy sâu thêm chút nào.
Đây là... Lân tâm của Ma Long Thượng Cổ?
Thần tộc không tôn thờ ta, nhưng từ lâu đã cung phụng Thương Lam.
...
Hắn từ tốn nắm lấy song kích, chau mày: “Ngươi không giết được ta. Nay Ma thể của ngươi bị hủy, lại hư hao vạn năm, không còn là đối thủ của ta. Song kích này trong tay ngươi chẳng khác gì sắt vụn, đã không còn uy lực năm xưa. Ngươi lấy gì đấu với ta?”
Ta cười lạnh: “Thương Lam, ta nay quả thực không địch nổi ngươi, nhưng nếu lấy mạng đổi mạng, ta chưa chắc đã thua. Ta dám liều, ngươi dám không?”
Thiên sinh thần chủ, dù sa sút bao năm, thực lực cũng không thể khinh thường.
Thương Lam sắc mặt đại biến, sợ ta ngọc nát đá tan, lập tức giơ Vô Song kiếm chắn trước ngực.
Quả nhiên vẫn như năm xưa — trời có sập cũng dùng miệng hắn đỡ.
Vũ khí giao nhau, ta siết chặt Xích Tiêu, từng bước áp sát, nhắm thẳng tử huyệt của hắn,
Vô Song kiếm vang lên âm thanh rên rỉ không chịu nổi.
Dù là thần kiếm đệ nhất, nhưng chỉ cần còn Xích Tiêu, Vô Song vĩnh viễn chỉ là thần binh hạng hai.
Cũng như Thương Lam — chỉ cần còn có ta, hắn vĩnh viễn chỉ là Chân Thần thứ hai!
Hắn thoáng hiện tia giận, dường như không chịu nổi cách đánh bất chấp của ta.
Tay phải ta máu chảy đầm đìa, nhưng chưa từng dừng lại.
Chư thần đồng thanh khuyên nhủ: “Mạnh Bà còn có thể chọn lại, Minh giới có thể dựng lại. Nhưng Chân Thần, thiên hạ không tìm nổi người thứ ba!”
Ta giận dữ quát: “Người khác có thể chết, vì sao hắn thì không?”
“Thương Lam, câu nói đó, ta trả lại ngươi: Nay ta chưa chết, thiên hạ có ta là đủ một Chân Thần!”
Sơn môn đổ sập, chư thần hoảng loạn tháo chạy, tang thương khắp nơi, Kỳ Ngô sơn như sắp sụp thành phế tích.
Không biết đã giao chiến bao nhiêu hiệp, thì một đạo kim quang từ chân trời đánh tan chiêu thức của cả ta và hắn.
“Sư tôn tới rồi! Là sư tôn tới rồi!”
Không biết ai hô lớn, mọi người đều nhìn về phía đó, đồng loạt thở phào.
Vô Lượng sư tôn vẫn từ bi như ngày xưa nắm tay ta từ mẫu thần, chỉ là giọng nói có chút trách mắng: “Đã còn sống, vì sao không về Tiên phủ? Phải chờ đến khi tu vi cạn kiệt mới chịu trở lại sao?”
Sư tôn hiếm khi rời Tiên phủ, có lẽ không biết chuyện năm xưa chư thần tru ta.
Nếu biết, mấy vạn năm qua đã chẳng cần khổ công giúp ta tu luyện. Tìm cơ hội kết liễu là xong, cần gì bày trận lớn thế?
Thấy người đến, ta mới miễn cưỡng thu kiếm, lần đầu tiên trong ngày cúi đầu, giọng khẽ run: “Sư tôn.”
Người nay đã cận kề hóa đạo, pháp lực đỉnh phong, không ai địch nổi.
Sư tôn phất tay áo: “Ta biết trong lòng ngươi mang oán. Việc này, để ta làm chủ. Trước tiên bắt Thương Lam giam vào Trấn Thần tháp!”
Thương Lam trừng mắt không dám tin. Các thần quân do Nguyệt Hoa dẫn đầu đều quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Ta nhìn khuôn mặt biến hóa không ngừng của hắn, bật cười khinh bỉ: “Minh giới tám vạn sinh hồn, Thần quân Thương Lam từng lưu một đường sống chưa?”
Hắn nghiến răng, ánh mắt độc ác: “Chỉ là đám sâu kiến mà thôi!”
“Dù là sâu kiến, cũng có con đường tiến hóa riêng. Ngươi chặt đứt đường của họ, tức là chặt đứt chính con đường của mình.”
Thương Lam sinh ra là thần, cả đời vinh hoa rực rỡ, muôn sao vây quanh.
Hắn quen gọi gió gọi mưa, đã quên — thiên hạ này, vốn không chỉ là của một mình Thương Lam.