Chương 4
Nguyệt Hoa thần quân khi thấy ta, trong mắt hiện lên một thoáng chột dạ. Nhưng giữa lúc chúng thần hỗn loạn, là thượng thần đức cao vọng trọng, y đành phải bước ra giữ ổn cục diện: “Cửu Tiêu, ngươi trở về thần giới vốn là chuyện thiên hạ nên mừng, cớ sao phải đại khai sát giới?”
Ta liếc nhìn thi thể đã hồn phi phách tán của Phượng hoàng, hờ hững đáp:
“Thần quân trí nhớ kém thật, vậy ta nhắc lại cho chư vị nghe.
“Thương Lam chân thần vì tư dục, đồ sát toàn bộ U Minh giới, nay đường Hoàng Tuyền đã chẳng còn một hồn ma, lạnh lẽo vô cùng.
“Trên đường đến đây, ta tình cờ gặp một con tiểu phượng hoàng, nó bảo ta: ‘giết thêm vài người thì địa phủ sẽ náo nhiệt trở lại’, ta chẳng phải nghe lời nó mà đến đây sao?”
Lông mày Nguyệt Hoa siết chặt, dường như đang cố nhớ lại chuyện cũ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, tiến về phía ta vài bước: “Thì ra là chuyện ấy. Hôm đó Thương Lam quả thực có lỗi, nhưng chúng ta cũng đã phái thần sứ đến tạ tội với Minh quân rồi. Chỉ là Minh quân được đằng chân lân đằng đầu...”
Thì ra hôm đó là đi tạ tội, không biết còn tưởng thần tộc tới ban ơn cơ đấy.
Ta "tặc" một tiếng, không nhịn được cắt lời: “Nguyệt Hoa, ngươi sống quá lâu rồi, ngay cả xin lỗi là gì cũng quên sạch.
“Nếu là ngươi làm sai, người ta có thể lựa chọn không tha thứ. Kết quả tên Thương Lam kia liền giết sạch cả đám người ta?
“Vậy giờ ta cũng giết vài thần tộc các ngươi, rồi nhận lỗi một câu, được chứ?”
Phía sau Nguyệt Hoa, một tiểu thần không nhịn được, lộ rõ phẫn nộ:
“Thương Lam chân thần trảm yêu trừ ma, suýt chút nữa hi sinh vì đạo, vì thần giới tận tâm tận lực. Ngươi tuy cũng là chân thần, nhưng lại giết tộc nhân của U Minh, làm sao sánh được với người?!”
Chỉ suýt hi sinh thôi mà đã có thể khiến các ngươi liều mạng rửa tội cho hắn, vậy thần giới các ngươi sớm nên lập miếu thờ ta mới phải.
Ta nhìn chằm chằm vào con Thanh Loan đang phủ thần quang phía xa, đáy mắt lạnh như hàn đàm, bật cười khinh miệt: “Vậy có ai nói cho ngươi biết, năm xưa thật sự hi sinh là ai không?
“Là tổ cô của ngươi – ta đây!”
Tiểu thần trố mắt không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Sư phụ chưa từng nói... sao có thể là người...”
Đúng vậy, làm sao bọn họ có thể công khai những tội nghiệt của mình?
…
Ta và Thương Lam, là hai chân thần duy nhất được sinh ra từ thiên địa.
Cùng là chân thần, nhưng người đời đối với ta lại luôn có đôi phần xa cách, kiêng dè.
Chúng ta cùng bái nhập môn hạ sư tôn. Ngày chọn binh khí, thanh song kích mà Thương Lam nhắm từ lâu lại nhẹ nhàng lướt qua hắn, rơi ngoan ngoãn vào tay ta.
Chỉ là, lúc ấy ta quá chuyên chú vào thần binh trong tay, hoàn toàn không thấy được ánh mắt khác thường của hắn.
Ba vạn năm, ta và hắn cùng tu luyện trong tiên phủ, cho đến khi ma chủng bị mẫu thần phong ấn lần nữa ngóc đầu trỗi dậy.
Thần tộc triệu tập toàn bộ thượng thần ứng chiến nhưng thảm bại trở về, vô kế khả thi với ma khí.
Nguyệt Hoa thần quân cùng chúng thần quỳ trước cửa tiên phủ: “Cầu xin sư tôn xuất thủ, cứu tam giới khỏi nước lửa.”
Sư tôn do dự thật lâu, đến khi ta một tay hất văng thanh Vô Song kiếm trong tay Thương Lam, người mới mở miệng: “Vậy để Cửu Tiêu và Thương Lam cùng đi một chuyến đi.”
Đó là lần đầu ta xuất thế, lòng ghi khắc lời sư tôn: “Chân thần vong, tam giới tồn.”
Trong trận chiến hỗn loạn, không rõ vì cớ gì, Thương Lam lại thu liễm chân khí trong kiếm Vô Song, khiến ma khí ồ ạt tràn về.
Bóng trắng bên cạnh đột nhiên rút lui, trong nháy mắt, dưới vách vực bao trùm hắc vụ chỉ còn ta đơn độc chống đỡ, tay cầm song kích.
Một đạo truyền âm rơi vào tai ta, là hắn.
“Cửu Tiêu, thế gian này chỉ cần một chân thần là đủ rồi.”
Đến khi hắn đáp xuống vách đá, áo bay phần phật, ta lờ mờ nghe thấy tiếng chú Trảm Ma vang lên từ miệng các thượng thần.
Trảm Ma Trận dưới vực này, khi chưa đến thời khắc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không được khởi động.
Thế nhưng lúc đó đại cục chưa định, vậy mà bọn họ – lại muốn dùng ta làm trận nhãn khai trận?