Cửu Tiêu

Chương 57: Ta cảm thấy tức giận

Chương 57: Ta cảm thấy tức giận


Nhưng vô luận như thế nào cũng không ngờ được thằng nhóc đó lại cướp vị trí Top 10 của hắn!
Việc đến nước này, phần cừu oán này đã được kết xuống.
"Có lẽ là vào thời điểm thằng nhóc đó tham gia thí luyện, ở trên người có một chút chỗ kỳ hoặc, cho nên trưởng lão mới muốn đích thân hỏi hắn?" Trương Xung Sơn suy đoán ở trong lòng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Vào thời điểm thí luyện, hắn đã nhìn thấy rõ ràng, thằng nhóc kia rõ ràng là phô trương thanh thế, ngoại trừ ngự kiếm thì cái gì cũng không biết, nếu như không phải là hắn đầu cơ trục lợi, mượn nhờ Hứa Nguyệt Nhi để ngăn cản bầy ong, coi như là cửa thứ hai cũng đều không qua được, huống chi là cửa thứ ba?
Trước đó tâm trạng buồn bực là không có nghĩ tới, bây giờ bình tĩnh lại, liền cảm thấy thằng nhóc này có thể thông qua cửa thứ ba nhanh như vậy, thậm chí còn vượt qua chính mình, đều lộ ra một cỗ hết sức tà dị, tuyệt đối không phải là người thường có thể làm được, ngay cả mình cũng đều nổi lên lòng nghi ngờ, lại càng không cần phải nói đến trưởng lão, nói không chừng sau khi trải qua sự phỏng vấn, ngay cả thành tích khảo hạch của hắn cũng đều sẽ bị hủy bỏ, còn sẽ bị đuổi về ngoại môn.
Tới lúc đó, mình có thể xử lý hắn tốt hơn!
Nghĩ đến đây, hắn cũng bình tĩnh trở lại, vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không để yên cho thằng nhóc kia.
Điều quan trọng nhất là có được một số người trợ giúp tốt.
Nhìn thấy Bạch Thạch trưởng lão rời đi, các đệ tử cũng nhao nhao rời đi, Trương Xung Sơn bước lên phía trước mấy bước, thi lễ với một vị nữ tử có vóc người xinh đẹp, nói: "Hứa Nguyệt Nhi sư muội, vừa rồi ở bên trong thí luyện, thằng nhóc vô lễ kia đầu cơ trục lợi, khinh người quá đáng, Nguyệt Nhi sư muội không có tức giận chứ?"
"Trương sư huynh, ngươi thật quá phận!" Trương Xung Sơn còn chưa dứt lời, Hứa Nguyệt Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, giận dữ nói: "Tên nhóc kia cũng không có thâm cừu đại hận gì với ngươi, ngươi đánh hắn làm gì?"
"Ách..." Trương Xung Sơn nghe vậy, lập tức lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Hắn xuất thủ với Phương Quý, chính là mượn cớ thằng nhóc kia làm cho Hứa Nguyệt Nhi khóc, vốn cho rằng Hứa Nguyệt Nhi tốt xấu cũng sẽ nhớ ơn hắn, làm sao ngờ được nàng sẽ có phản ứng như thế này?
Không những là Hứa Nguyệt Nhi tức giận với hắn, hai người Trương Kinh cùng với Mạnh Lưu Hồn cũng đều thờ ơ nhìn hắn một cái sau đó xoay người rời đi, Trương Xung Sơn nhất thời vừa tức vừa gấp, nghĩ thầm những người này bởi vì ta không thể tiến vào Top 10 cho nên xem thường ta?
"Ba người các ngươi, cuối cùng cũng không có khiến cho người ta thất vọng..."
Ở bên cạnh vang lên một giọng nói ôn hòa, một đạo ánh đỏ lướt đến, chính là Nhan sư tỷ.
Trương Xung Sơn giật mình, vội vàng xoay người lại, hành lễ đối với Nhan sư tỷ.
Còn chưa kịp nói điều gì, Nhan sư tỷ bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, khe khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng hình như lại có một chút thất vọng: "Trương Xung Sơn sư đệ, ngươi cũng là người hai mươi mấy tuổi, nắm giữ tuyệt học gia truyền, sao phải làm khó một đứa bé?"
"Chuyện này..." Trương Xung Sơn bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cho dù là một câu cũng không nói nên lời.
"Phương Quý tiểu đồ, ngươi mượn nhờ thuật phi kiếm, xông xáo ở trong thí luyện Thập Lý Cốc, đạt được Top 10, tâm cơ linh xảo, đáng giá được khen ngợi, bất quá thí luyện Thập Lý Cốc chính là đại sự của tiên môn, tự có quy củ, vào trước khi thí luyện hẳn là có người đã từng nói với ngươi, pháp khí không thể là thượng phẩm, nếu như là phù triện thì cần phải viết trước, nếu như phục dụng đan dược, cũng chỉ có thể phục dụng ba viên Dưỡng Tức Đan, càng không thể phục dụng Cấm Đan, bây giờ ta lại hỏi ngươi, vào lúc thông qua cửa thứ ba Thập Lý Cốc, ngươi đã dùng loại lực lượng cấm pháp nào?"
Ở bên trong Chính Đức Điện Thái Bạch Tông, Bạch Thạch trưởng lão ngồi ở trên bồ đoàn, ở bên cạnh có tiểu đồng dâng trà đến, hắn uống nhẹ một ngụm liền đặt ở một bên, sau đó dùng thần sắc uy nghiêm nhìn Phương Quý, ở bên cạnh hắn còn có hai vị chấp sự đang lẳng lặng chờ đợi.
Chính Phương Quý cũng không biết, biểu hiện của hắn tại cửa thứ ba thí luyện Thập Lý Cốc thực sự là quá mức kinh người.
Đó rõ ràng chính là cửa ải khó khăn nhất ở bên trong thí luyện Thập Lý Cốc, nhưng Phương Quý lại làm như không có chuyện gì, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ma tính, ở dưới tình huống bị Trương Xung Sơn đả thương, làm trễ nải không ít thời gian, dùng tốc độ nhanh nhất thông qua cửa thứ ba, cũng chính là nhờ vào ưu thế góp nhặt được ở cửa thứ ba, mới khiến cho hắn đuổi kịp Trương Xung Sơn vào một khắc cuối cùng, chiếm vị trí Top 10 của đối phương.
Ở dưới cái nhìn của đám đệ tử tiên môn, chỉ là tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cho rằng Phương Quý có bản lãnh lớn.
Nhưng trưởng lão tiên môn lại biết được điều này không có quan hệ quá lớn đến bản lãnh của Phương Quý, bóng đen ở trong cửa thứ ba kia, phảng phất như chính là Huyết Yêu trong Ma Sơn, coi như là có tu vi như Bạch Thạch trưởng lão, đụng phải Huyết Yêu cùng cấp cũng không dám nói là không bị ảnh hưởng, mà Phương Quý chẳng qua chỉ là mới bước vào con đường tu hành không lâu, lại làm sao có thể bay xuyên qua Huyết Yêu mà không bị ảnh hưởng?
Chuyện đáng ngạc nhiên bực này, tiên môn tự nhiên là sẽ không có khả năng không tra.
"Cái gì là lực lượng cấm pháp?" Nghe được lời hỏi thăm của trưởng lão, Phương Quý ngược lại là lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Nội dung khảo hạch ở trong cửa thứ ba là gì?
"Hử?"
Bạch Thạch trưởng lão thấy sắc mặt của Phương Quý không giống như giả mạo, cũng là khẽ nhíu mày, bỗng nhiên vươn tay chạm nhẹ vào trên vai của Phương Quý, pháp lực thấu thể mà vào, lại nhanh chóng quay trở lại, sắc mặt trại lại là ngưng lại, phát hiện ra một thân linh tức của Phương Quý hùng hậu hơn xa thường nhân, nhưng khí tức lại hòa hoãn, không có nửa điểm vết tích cấm pháp, sau khi trầm mặc một lát mới nói: "Vậy thì ngươi hãy thành thật trả lời, vào lúc xông qua cửa thứ ba ngươi có cảm thụ như thế nào?"
"Vào thời điểm xông qua cửa thứ ba..." Phương Quý nhớ tới tên Trương Xung Sơn suýt chút nữa đã dùng một chưởng đánh bản thân vào bầy ong, dùng giọng căm hận nói: "Ta cảm thấy tức giận!"
"..." Bạch Thạch trưởng lão hơi có một chút im lặng.
Hắn biết tâm trạng của Phương Quý vào lúc đó là như thế nào, thằng nhóc này có tuổi tác không lớn, ngược lại là rất dữ dằn, vào lúc đó ngay cả hắn cũng đều cho rằng Phương Quý không thể tiếp tục tham gia thí luyện, lại không nghĩ rằng Phương Quý vừa lau máu trên mặt liền tiếp tục xông về phía trước, cuối cùng còn đoạt được vị trí Top 10 ngoài dự liệu, dường như là vào thời điểm Phương Quý đạp lên trên phi kiếm, đúng là đã lộ ra bộ dáng giận dữ.
"Ở trên đời này hẳn là sẽ không có người hoàn toàn không sợ ma tính chứ?"
Bạch Thạch trưởng lão nhíu lông mày lại, chậm rãi đảo mắt qua trên người của Phương Quý, dò xét một cách cẩn thận.
Tà khí Ma Sơn có thể chấn động tâm hồn, những quái vật kia từ trước đến nay đều là một trong những loại quái vật đặc thù khó dây dưa nhất, nếu thật sự là có người trời sinh không sợ ma tính, vậy thì sẽ là đại sự kinh động giới tu hành, vô luận như thế nào, hắn cũng muốn tìm ra cái đáp án này...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất