Chương 58: Ngọc bội Minh Tâm
Ngược lại là Phương Quý, ở dưới sự dò xét của đối phương, dần dần có một chút chột dạ.
Vào lúc xông qua cửa thứ ba, hắn chính là một lòng muốn báo thù, quả thực là cái gì cũng không nghĩ, cũng là thẳng đến lúc cuối cùng sau khi dùng Bổ Khí Đan ném vào mặt của Trương Xung Sơn, thoáng giải một chút hận, mới ý thức được bản thân đã thông qua thí luyện rồi, hơn nữa còn tiến vào Top 10, ở trong lòng cũng không khỏi có một chút đắc ý, nhưng không ngờ được kết quả đã được quyết định, vị trưởng lão này lại nhất định phải dẫn hắn đến đây hỏi lung tung này kia?
Ma tính mà hắn nói là cái gì?
Là chỉ những bóng đen kia hay sao?
Phương lão gia ta ba tuổi đã dám xông vào bãi tha ma, còn có thể sợ quỷ quái?
Hắn cũng không hiểu những thứ này, lại không dám hỏi, chỉ có thể nhu thuận ngồi ở chỗ đó, để cho Bạch Thạch trưởng lão dò xét.
"Ồ?" Bạch Thạch trưởng lão đánh giá Phương Quý một hồi, sắc mặt ngược lại là ngưng lại, ánh mắt dừng lại ở trên ngọc bội bên hông của Phương Quý.
"Ngươi hãy tháo vật đó ra cho ta xem thử!"
Phương Quý thành thành thật thật đưa ngọc bội tới, cũng không rõ ràng lý do.
Khối ngọc bội này chính là vào lúc ở trong điền trang Hắc Phong Sơn, Tiểu Lý Nhi đưa cho hắn, hắn cảm thấy đẹp mắt, cho nên một mực treo ở bên hông.
"Nguyên lai là nó..."
Chỉ thấy Bạch Thạch trưởng lão vuốt ve ngọc bội, qua một lát, ánh mắt dần dần có một chút ngạc nhiên, nhưng cũng dần dần sáng tỏ.
Lấy ánh mắt của hắn là có thể nhận ra được, khối ngọc bội loan văn này, quả thực không phải là phàm phẩm, mà chính là thần ngọc hiếm thấy, đeo ở trên người có tác dụng áp chế tâm ma, mà ma tính lại giống như là tâm ma, Phương Quý mang theo một khối thần ngọc như vậy ở trên người là có thể áp chế đạo tâm, tự nhiên là cũng có thể miễn dịch ma tính ăn mòn tâm thần, chỉ là bực trân vật này, Phương Quý lấy được từ nơi nào?
Người do Hồ Tú bà bà Hồ gia Lĩnh Nam đề cử tới, quả nhiên là có mấy phần lực lượng.
Vô luận là linh tức hùng hậu hơn người của Phương Quý, hay là khối ngọc bội này, đều không phải là người bình thường có thể có được!
"Lão già này coi trọng ngọc bội của ta sao?" Mà Phương Quý nhìn thấy Bạch Thạch trưởng lão không ngừng vuốt ve ngọc bội, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy bồn chồn.
Hắn cũng không biết khối ngọc bội này có quan hệ gì với mình, vào thời điểm vượt qua cửa thứ ba hắn cũng không cảm nhận được lực lượng của ngọc bội.
"Thôi!" Bạch Thạch trưởng lão quan sát ngọc bội nửa ngày rồi lại trả trở về, thở dài nói: "Ngươi mượn nhờ khối ngọc bội Minh Tâm này vượt qua cửa ải thứ ba, kỳ thật cũng coi như là mưu lợi, chỉ bất quá là ở bên trong quy củ tiên môn cũng không có điều khoản không cho phép mang theo ngọc bội Minh Tâm, xem như là ngươi may mắn đi!"
Vào lúc nói lời này, vị Bạch Thạch trưởng lão này cũng có một chút bất đắc dĩ, chủ yếu là không ngờ được đệ tử ngoại môn thế mà mua được bực thần vật này...
Phương Quý không biết nguyên do, nhưng nghe giọng điệu của đối phương cũng biết là chính mình đã vượt qua kiểm tra, mắt thấy Bạch Thạch trưởng lão đưa trả lại ngọc bội, thế là hắn cười ha hả nói: "Trưởng lão quá khách khí rồi, nếu ưa thích thì cứ cầm lấy đi!"
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn vẫn rất biết chuyện, người ta là trưởng lão lớn như vậy, coi trọng ngọc bội của chính mình, mình làm sao có thể thu hồi lại?
Trước tiên vỗ mông ngựa một cái, về sau sẽ luôn có thời điểm thu hồi được cả vốn lẫn lãi!
Bạch Thạch trưởng lão nghe được lời nói của Phương Quý, ngược lại là có một chút kinh ngạc, dở khóc dở cười nói: "Thằng nhóc nhà ngươi lại muốn hối lộ ta?"
Phương Quý cười nói: "Đâu có đâu có, đây là hiếu kính ngài..."
Nghe được lời này, hai vị chấp sự ở bên cạnh cũng đều ngừng cười.
"Mau cút đi!" Bạch Thạch trưởng lão ném ngọc bội vào trong ngực của Phương Quý, cười mắng: "Ta đường đường là trưởng lão tiên môn, còn không đến mức nhớ thương đồ vật của thằng nhóc nhà ngươi, mau thu hồi ngọc bội của ngươi rồi đi xuống núi, lần này ngươi may mắn thông qua thí luyện Thập Lý Cốc này, về sau cần phải siêng năng tu hành, tránh làm mất mặt mũi ở trước mặt các đồng môn...Đúng rồi, thí luyện là thí luyện, mâu thuẫn trong khi thí luyện là không cần phải náo loạn ở bên ngoài, ta cũng biết Trương Xung Sơn đánh ngươi một chưởng, ngươi ghi hận ở trong lòng, nhưng vẫn nên thu lại lòng trả thù đi, bằng không thì môn quy cũng sẽ không tha cho ngươi!"
"Đệ tử biết rồi!" Phương Quý vội vàng đáp ứng, thấy trưởng lão thật sự không muốn ngọc bội của chính mình, liền thu vào người, quay người đi ra khỏi điện.
"Trưởng lão, đứa nhóc này nếu không phải là dựa vào bản lĩnh thật sự vượt cửa ải, như vậy thì còn phải cấp cho hắn ban thưởng Top 10 không?" Chờ đến khi Phương Quý đi ra khỏi điện, hai vị chấp sự mới đứng lên, khom người hỏi thăm.
"Cứ cho hắn đi!" Bạch Thạch trưởng lão bất đắc dĩ quơ quơ tay áo, nói: "Ai bảo trước kia chúng ta không ngờ được sẽ có người mượn nhờ ngọc bội Minh Tâm để vượt cửa ải chứ, bất quá về sau là phải viết điểm này ở bên trong quy củ!"
Hắn vừa nói vừa hơi trầm ngâm, lại nói: "Ban thưởng trong Top 10 là cũng có sự khác biệt, nhưng tối thiểu nhất cũng phải trợ giúp mười đệ tử này đạt tới Dưỡng Tức trung giai, đây là quy củ từ trước của tiên môn, đợi đến lúc phân phát Phá Giai Đan, hãy cho đứa nhỏ này thêm một viên, linh tức của hắn hùng hậu hơn xa so với thường nhân, một viên Phá Giai Đan chỉ sợ là không đủ để cho hắn đột phá..."
Hai vị chấp sự nghe vậy liền vội vàng vâng dạ, ở trong lòng cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, rõ ràng là đứa nhỏ kia mưu lợi vượt qua thí luyện, trưởng lão không chỉ có không giữ lại phần thuởng của hắn, lại còn tăng lên gấp đôi?
Chẳng lẽ lại là bởi vì đứa nhỏ kia tặng lễ đã được lòng của trưởng lão?
...
"Ta đã thuận lợi thông quan, trở thành đệ tử nội môn Hồng Diệp Cốc?"
Vào thời điểm Bạch Thạch trưởng lão cùng với hai vị chấp sự thương lượng phần thuởng của hắn ở bên trong Chính Đức Điện, Phương Quý cũng đang ngự Quỷ Linh Kiếm, dương dương đắc ý bay xuống núi, vừa nghĩ tới việc mình chỉ mới nhập môn nửa năm liền lắc mình biến hoá trở thành đệ tử nội môn, cũng không thể nhịn được mà đắc ý!
"Ta quả nhiên không hổ là hậu duệ tiên nhân!" Nghĩ đến sự uy phong sau khi trở thành đệ tử Hồng Diệp Cốc, trong lòng của hắn không khỏi có một chút lâng lâng.
Bất quá, rất nhanh hắn lại nghĩ tới một chuyện khác, khuôn mặt nhỏ không khỏi xụ xuống, lộ ra vẻ mặt âm trầm.
"Con bà nó, tên tiểu tử họ Trương kia..."
Mặc dù Bạch Thạch trưởng lão đã cố ý phân phó, không để cho hắn gây náo loạn, nhưng Phương Quý sẽ nghe theo hay sao?
Trước kia lão thôn trưởng thôn Ngưu Đầu cũng muốn định quy củ cho Phương Quý, cuối cùng đã có kết cục gì?
Huống chi, vừa rồi hắn thế nhưng cũng đã tặng lễ, mặc dù người ta không có thu, nhưng nhân tình hẳn là cũng đã nhận!
Nghĩ đến đây, Phương Quý vận chuyển linh tức, Quỷ Linh Kiếm tăng nhanh tốc độ, phóng thẳng vào bên trong Ô Sơn Cốc.
"Chà, Phương Quý sư đệ, ngươi rốt cục cũng đã trở về..."