Chương 59: Chặn đánh
Ở bên cạnh Tiểu Thạch Kiều, A Khổ sư huynh đã chuẩn bị một bàn thịt rượu ở trong lầu nhỏ, chờ đợi Phương Quý trở về để ăn mừng, chỉ là không biết vì sao Phương Quý lại bị trưởng lão mang đi, tâm thần cảm thấy bất định, một mực chờ cho tới bây giờ, hiển nhiên là sau khi thấy Phương Quý bình yên trở về, hắn cảm thấy rất mừng rỡ, lôi kéo Phương Quý ngồi xuống, khi biết được Phương Quý thông qua thí luyện, còn tiến vào Top 10, hắn đã cảm thấy rất vinh quang.
"A Khổ sư huynh, trước tiên đừng uống rượu, ta muốn hỏi là ngươi có nhận biết Trương Xung Sơn hay không?" Phương Quý vung tay nhỏ lên, chăm chú nhìn A Khổ.
"Trương Xung Sơn..." A Khổ nao nao nói: "Ngược lại là có nghe nói qua..."
"Đi!" Phương Quý lập tức đứng lên nói: "Đi đánh hắn một trận với ta!"
"Hả?" A Khổ sư huynh lập tức sửng sốt, cuống quít đứng dậy khuyên nhủ: "Ngươi cũng không đánh lại hắn!"
Phương Quý nói: "Cho nên ta mới cần sự trợ giúp của ngươi, hai người chúng ta cùng đi, không đánh chết được hắn ta sẽ không mang họ Phương!"
"Phương Quý sư đệ, ngươi dự định đánh như thế nào?"
"Lát nữa A Khổ sư huynh hãy đi đến đó nhìn xem hắn có ở trong lầu nhỏ hay không, nếu như có, ngươi hãy dẫn dụ hắn đi đến một địa phương không người, sau đó ngươi bất ngờ xông lên, khóa hai tay của hắn, bịt kín mắt của hắn, sau đó ta sẽ xuất hiện đập cho hắn một côn!"
Ở phía Tây Ô Sơn Cốc, sau một dốc núi thấp phía sau rừng trúc, hai người A Khổ sư huynh cùng với Phương Quý lén lén lút lút nhìn chằm chằm vào một tòa lầu gỗ hoa lệ nho nhỏ cách đó không xa, xì xào bàn tán thương lượng, đối với sự tình phạm môn quy bực này, trong lòng của A Khổ sư huynh chính là rất không vui, nhưng không từ chối được lời mời nhiệt tình của Phương Quý, vẫn là bị hắn kéo tới.
Chỉ là nghe kế hoạch của Phương Quý, hắn càng nghe lại càng cảm thấy không thích hợp, thầm nói: "Không phải đã nói ta chỉ tới trợ giúp thôi hay sao? Tại sao ta phải làm tất cả những chuyện nguy hiểm?"
"Huynh đệ chúng ta còn phải phân ra nhiều như vậy để làm gì?"
Câu trả lời của Phương Quý đương nhiên là không có coi A Khổ sư huynh là ngoại nhân.
Bây giờ ở trong lòng của hắn quả nhiên là muốn báo thù, ngẫm lại Phương lão gia hắn sống như vậy, không gây phiền phức cho người khác là đã không tệ rồi, thế mà lại có người gây rắc rối cho hắn, nhất là tên Trương Xung Sơn này xuất thủ rất tàn nhẫn, lúc ấy nếu không phải là hắn phản ứng rất nhanh, chuyển hướng phi kiếm đâm vào trên vách đá, nói không chừng là sẽ trực tiếp rơi vào trong bầy ong, ai biết được là bây giờ có giữ được mạng nhỏ hay không?
Không giải cơn giận này, về sau Phương lão gia làm sao có thể lăn lộn trong tiên môn?
Thời gian bây giờ là còn sớm, ở trong cốc còn có không ít đệ tử vãng lai, Phương Quý liền kiên nhẫn chờ đợi trời tối hơn môt chút, sau đó để cho A Khổ sư huynh hành động theo kế hoạch, thân phận của tên Trương Xung Sơn này không tầm thường, tìm được một tòa lầu nhỏ thanh tĩnh như vậy, ở chung quanh ít người ở, ngược lại là thuận tiện cho bọn hắn hành động, đánh cho Trương Xung Sơn một trận, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không cần lo lắng bị người khác bắt gặp...
"Ồ? Tên tiểu tử kia đi ra rồi?"
Vừa kiên nhẫn đợi trong thời gian một nén hương, trời còn chưa có tối, liền nhìn thấy cửa phòng lầu nhỏ mở ra, Trương Xung Sơn thế mà đi ra từ bên trong, trong lòng của Phương Quý nhất thời vui mừng, liền lặng lẽ nằm nhoài ở trên sườn núi, liếc mắt ra hiệu đối với A Khổ sư huynh.
Sắc mặt vốn đã bi thảm của A Khổ sư huynh lại càng lộ ra vẻ khổ sở hơn...
Chính mình lúc này vốn nên nhậu nhẹt ở nhà mới đúng, tại sao lại bị tên nhóc này kéo đi làm tay chân?
"Trương...Trương sư huynh..."
Trương Xung Sơn đi đến dốc núi mà Phương Quý cùng với A Khổ ẩn nấp, liền thấy ở cách đó không xa cũng có một người đi tới, hai người gặp nhau ở phía dưới dốc núi, dường như cũng là vì che dấu người, người đến kêu một tiếng kinh sợ, thanh âm cực kỳ khẩn trương.
"Là Lương Thông?" Phương Quý quen thuộc với thanh âm này, lặng lẽ ló đầu ra ngoài từ trên sườn núi để xem xét, lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc.
Mình ẩn núp ở nơi này là để chặn đánh Trương Xung Sơn, làm sao lại nhìn thấy Lương Thông?
"Ngươi đã hài lòng hay chưa?" Trương Xung Sơn nhìn chòng chọc vào Lương Thông, bỗng nhiên thấp giọng, quát khẽ một tiếng.
Trong thanh âm dường như xen lẫn oán khí cùng với phẫn nộ vô tận.
"Ta...Trương sư huynh, ta thực sự là không ngờ được điều đó, ta làm sao biết được tên tiểu quỷ kia lại có thủ đoạn ngự kiếm tốt như vậy, lại xảo trá tai quái như thế, ngay cả ngươi cũng chịu thua thiệt ở trên tay của hắn, ngay vào một tháng trước, hắn rõ ràng là ngay cả phi kiếm cũng đều không biết, huống hồ...Huống hồ là vào thời điểm ta hiến gốc sâm già cực phẩm kia cho Trương sư huynh, ngươi...ngươi cũng là tự mình đáp ứng..." Ở trong lời nói của Lương Thông lộ ra một chút chột dạ, cực lực giải thích.
Đến lúc này, hắn cũng là vô cùng bất đắc dĩ, trước đó hắn thực sự là không nuốt nổi cục tức kia, mới hiến gốc sâm già ra, mời Trương Xung Sơn xuất thủ đối phó tên tiểu quỷ kia, nhưng làm như thế nào cũng không ngờ được, Trương Xung Sơn lại vô dụng đến như vậy, không những không thể đối phó được với tên tiểu quỷ kia, ngược lại còn bị đối phương đoạt đi vị trí Top 10, bây giờ Trương Xung Sơn rõ ràng là giận chó đánh mèo hắn, thực sự là không có đạo lý.
Ngươi không đối phó được người khác, đó là do bản lĩnh của ngươi không đủ, sao lại trách ta?
Chỉ bất quá hắn vẫn là không dám nói những lời trong lòng này ở trước mặt của Trương Xung Sơn, chỉ có thể nhún nhường, gốc sâm già kia khẳng định là không thể lấy trở về, chỉ là mong vị Trương Xung Sơn có thể hiểu đạo lý, không làm cho hắn cảm thấy quá khó xử...
"Nguyên lai đây hết thảy đều là do Lương Thông giở trò quỷ!"
Hai người Trương Xung Sơn ẩn giấu ở phía dưới dốc núi nói chuyện, lại không ngờ được hết thảy đều lọt vào trong tai của Phương Quý ở trên dốc núi.
Cho đến lúc này, Phương Quý mới hiểu được vì sao Trương Xung Sơn lại xuất thủ đối phó với mình, nhất thời tức đến mức nghiến răng, may mà hắn đi đến nơi này chặn đường Trương Xung Sơn, nếu không thì sẽ tiện nghi cho Lương Thông, bây giờ chân tướng đã rõ ràng, vừa vặn thu thập cả hai người bọn hắn!
Phương Quý lập tức ngẩng đầu, đưa mắt liếc nhìn A Khổ sư huynh một cái.
Ý tứ của hắn là rất rõ ràng, lát nữa hãy cùng nhau lao xuống, ngươi đánh Trương Xung Sơn, ta đánh Lương Thông!
A Khổ sư huynh sầu mi khổ kiểm, kỳ thật là rất có ý kiến ở trong lòng, chỉ là không biết được là có hữu dụng hay không?
Hai người cùng nhau lặng lẽ đứng lên, ma quyền sát chưởng...
"Ầm!"
Nhưng cũng chính vào lúc này, chợt nghe được một tiếng vang rền ở phía dưới, là do Trương Xung Sơn càng nghĩ càng giận, bỗng nhiên hung hăng rút kiếm chém một phát vào vách núi, một kiếm này chém ra, linh tức bộc phát, thôi động uy lực của phi kiếm, lực lượng mạnh đến dọa người, kiếm khí cuồn cuộn phát ra, thế mà ngay cả vách núi cứng rắn cũng đều bị chém đứt một khối, nghiêm nghị quát lên: "Tên tiểu quỷ kia...sớm muộn cũng sẽ chết ở dưới kiếm của ta!"