Chương 72: Nhắc nhở
"Huống hồ ngươi không muốn thu thập Trương Xung Sơn hay sao?"
Vẫn là phải nói A Khổ sư huynh hiểu rõ Phương Quý, sau khi nghe nói một phen Phương Quý liền cắn răng luyện tập.
Thời gian trôi qua từng ngày, Phương Quý cũng dần dần thích ứng với loại cường độ luyện tập này.
Ở trong quá trình này, hắn ngược lại là dâng lên một chút tâm tư bội phục đối với A Khổ sư huynh.
Theo lời nói của A Khổ sư huynh, hắn cũng đã học qua kiếm đạo của Mạc Cửu Ca, chỉ là không thành công, bất quá cũng có thể nhìn ra được, A Khổ đã bỏ ra rất nhiều công sức, nắm giữ vững chắc những đồ vật cơ sở này không gì sánh được, lúc này dùng để dạy cho Phương Quý ngược lại là dư xài!
Chỉ bất quá có đôi khi Phương Quý cũng suy nghĩ, nếu như A Khổ sư huynh cũng đã từng được truyền thừa kiếm đạo, làm sao khi ngự kiếm lại còn đụng vào cây?
Chuyện này là không thể nhắc tới, vừa nhắc tới A Khổ sư huynh liền đỏ mặt nói: "Cái gì mà đụng vào cây? Chuyện phi kiếm này là đều có kinh nghiệm riêng, trong khi bay ở giữa không trung sẽ có thể phát sinh mọi loại khả năng...ngươi chỉ biết là ta đụng vào cây, ta còn đã từng đụng vào núi, ngươi có biết không?"
Sau đó Phương Quý liền không còn hỏi nữa, sợ A Khổ tức giận.
Mà đối với vị sư phụ tiện nghi Mạc Cửu Ca này của mình, Phương Quý cũng đã từng có không ít lòng hiếu kỳ.
Hắn cũng không chỉ hỏi một lần về địa vị ở trong tiên môn của vị kiếm sư sa sút tinh thần này, cùng với lai lịch của người này, cùng với việc người này vì sao đã bị phế đi nhưng vẫn có thể dùng một kiếm cắt rơi hạch đào khắp núi, nhưng A Khổ sư huynh lại không muốn nhiều lời, hắn dường như là kính trọng từ trong đáy lòng đối với người này, chỉ khuyên Phương Quý là không nên nghe ngóng sự tình của sư trưởng, cứ luyện kiếm đạo cho thật tốt, so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn...
Xem ở trên mặt mũi hạch đào, Phương Quý đã cố gắng đáp ứng!
Hắn một là tin tưởng vào quyết định mà đồng tiền làm ra giúp mình, hai là đã thực sự bị một kiếm lúc trước của Mạc Cửu Ca làm cho mê mẩn.
Nếu như có thể học được một kiếm lợi hại như thế, trong tương lai trở về thôn Ngưu Đầu...
Ài, cũng không biết người thôn Ngưu Đầu đã trở về hay chưa?
Bởi vì phải thường tiến hành luyện kiếm ở phía sau núi, Phương Quý ngược lại là rất ít khi trở về Hồng Diệp Cốc, chỉ là vào mỗi mười ngày một lần, vào thời điểm trưởng lão trong môn giảng đạo hoặc giải thích nghi hoặc mới có thể trở về nghe giảng, hơn nữa hắn cũng phát hiện ra bản thân cũng không có gì để hỏi, khi những trưởng lão này giảng đạo, bình thường đều là giải đáp một chút nghi nan công pháp truyền thừa phổ thông ở Hồng Diệp Cốc, liên quan tới lý lẽ kiếm đạo cũng sẽ có rất ít người hỏi.
Mà đối với các đệ tử Hồng Diệp Cốc mà nói, Phương Quý cũng trở thành một nhân vật tương đối thần bí, đệ tử Hồng Diệp Cốc nguyên bản thông qua thí luyện Thập Lý Cốc, nhất là đệ tử ở trong Top 10, hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có một chút danh vọng, sau khi nhập cốc mọi người cũng đều dần dần có tiếp xúc, thi hội tiệc trà, tương giao thật vui, duy chỉ có kẻ đứng chót Top 10 này là vừa mới chuyển vào Hồng Diệp Cốc, cả người liền biến mất.
Hắn học pháp gì, theo vị sư trưởng nào, lại quen biết cùng với người nào, thế mà hoàn toàn không có ai biết được...
"Chẳng lẽ đây là một kẻ có kiêu ngạo, độc lai độc vãng, không muốn giao lưu với người khác?" Có người âm thầm suy đoán.
Bất quá cũng cũng không lâu lắm liền có lời đồn mới xuất hiện.
"Đứa nhỏ kia cũng không phải là có tính kiêu ngạo, mà là bị A Khổ lừa gạt đi ra sau núi, cắt hạch đào ở đó mỗi ngày..."
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, chuyện này không biết đã dẫn phát bao nhiêu nghị luận ở trong Hồng Diệp Cốc.
"Tên A Khổ này cũng quá vô sỉ, từ Thanh Khê Cốc lui trở về Hồng Diệp Cốc, lại từ Hồng Diệp Cốc trốn đến Ô Sơn Cốc, thế mà còn không chịu dừng lại, trước trước sau sau lừa gạt không biết bao nhiêu người đi ra phía sau núi làm hao mòn thời gian, giống như là Lữ Phi Nham sư huynh, lúc trước kinh diễm cỡ nào, nếu không phải là hao mòn hai năm ở phía sau núi, làm trễ nải thời gian, nói không chừng bây giờ đã sớm tiến vào Thanh Khê Cốc chuẩn bị xông Ma Sơn để Trúc Cơ..."
"Ài, đứa nhỏ họ Phương ở trong Top 10 kia nghe nói cũng là hạt giống tốt, tuổi còn trẻ đã có thể đoạt Top 10 thí luyện Thập Lý Cốc, kinh diễm cỡ nào, lại không ngờ được lại bị A Khổ lừa gạt đi ra sau núi, như thế rất tốt, tất nhiên là sẽ lại bị chậm trễ..."
Đối với những lời nghị luận này, Phương Quý là hoàn toàn không biết, thời gian hắn trở về Hồng Diệp Cốc vốn là rất ít, chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra đệ tử Hồng Diệp Cốc thường xuyên dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn chính mình, giống như là xa lánh, lại giống như là cười trên nỗi đau của người khác, khiến cho hắn như là hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, lẩm bẩm ở trong lòng: "Những tên khốn kiếp này tại sao mỗi ngày đều dùng loại ánh mắt này nhìn ta, chẳng lẽ là biết được ta học được kiếm pháp lợi hại ở phía sau núi, bắt đầu ghen ghét ta rồi?"
Thẳng đến một ngày vào ba tháng sau, Phương Quý trở về động phủ mà mình rất ít ở lại, đổi một bộ áo bào mới, lại mua một chút Bổ Khí Đan, dự định tiếp tục đi ra phía sau núi luyện kiếm liền bị một nữ hài ngồi ở trên ngọn cây ngăn cản đường đi.
"Này, nhóc con!"
Nữ hài kia cũng mặc áo bào đỏ, chải hai bím tóc nhỏ ngồi ở trên ngọn cây, có khuôn mặt tròn nhỏ nhắn và đẹp.
"Có chuyện gì, ván gỗ!" Phương Quý ngẩng đầu nhìn nàng một chút, hỏi.
Nữ hài này không phải là ai khác, chính là Hứa Nguyệt Nhi đã ầm ĩ một trận với Phương Quý trong khi thí luyện Thập Lý Cốc, lúc trước nàng đạt được hạng thứ 8 thí luyện, bây giờ cũng đã sớm tiến vào Hồng Diệp Cốc, nghe nói là được chúng đồng môn trong cốc khá yêu mến, chỉ là thời gian Phương Quý ở Hồng Diệp Cốc lại rất là ngắn, chỉ gặp nàng có vài lần, cũng không được tính là quen biết...
"Ván gỗ? Có ý gì?" Hứa Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút cũng không hiểu, liền liếc mắt nói: "Ta có lời muốn nói cho ngươi!"
"Có chuyện gì thì mau nói, ta đang rất vội!" Phương Quý dò xét Hứa Nguyệt Nhi một chút, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ nàng đã coi trọng ta rồi?"
Không được, ta đã có Hồng Bảo...
Còn có Hoa quả phụ!
Tiểu Lý Nhi cũng mạnh hơn ngươi nhiều!
"Ngươi..." Bình thường làm gì có ai nói chuyện như thế với nàng, lập tức nổi nóng, bỏ ra rất nhiều nỗ lực mới đè ép được sự tức giận ở trong lòng, nàng hừ lạnh một tiếng, nói: "Lần trước trong khi tiến hành thí luyện Thập Lý Cốc, ngươi khi dễ ta, chiếm tiện nghi của ta, bất quá bản tiểu thư từ trước đến nay là người rộng lượng, cho nên đã tha thứ cho ngươi, lần này ta tới là vì nghe được một chuyện, cố ý tới để nhắc nhở ngươi..."
Nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của nàng, Phương Quý cảm thấy bất mãn, khoanh tay hỏi: "Ngươi muốn nhắc nhở cái gì?"