Chương 77: Trừ hại vì dân
"Làm sao có thể?" Phương Quý khinh bỉ nói: "Đám tiểu nhân nhìn lén các sư tỷ tắm rửa kia, ta cùng với bọn hắn thế nhưng là thế bất lưỡng lập, ta mới không thèm hoà lẫn ở trong đó!"
A Khổ sư huynh rất là vui mừng, nói: "Vậy thì ta an tâm..."
Vừa đi được hai bước, hắn bỗng nhiên phản ứng lại: "Không đúng, làm sao ngươi biết ở bên đó là địa phương nhìn lén các sư tỷ tắm rửa?"
Bất quá lúc này Phương Quý đã phớt lờ hắn, ráp vỏ hạch đào đã điêu khắc xong lên trên mặt, là một tấm mặt nạ, điêu khắc rất là thô ráp, chính là một khối vỏ cây đục ra hai con mắt cùng với một cái lỗ mũi, nhưng Phương Quý rất thích nó, lại chạy trở về trong nhà cỏ, lấy ra một bộ áo đen, đó là quần áo của Mạc Cửu Ca, vừa được A Khổ giặt sạch, trực tiếp trùm lên trên người, quần áo rộng thùng thình, Phương Quý liền dùng dây buộc tay và chân lại, ngược lại là rất có mấy phần bộ dáng y phục dạ hành...
"Phương Quý sư đệ...ngươi đây là muốn làm kẻ trộm sao?" A Khổ có vẻ hơi lo lắng.
Phương Quý trở nên dương dương đắc ý, lắc đầu nói: "Không, ta là muốn đi hành hiệp trượng nghĩa!"
Phớt lờ vẻ mặt phát mộng của A Khổ, Phương Quý hào hứng rời đi, sợ A Khổ lải nhải, trước tiên hắn lượn quanh Tiểu Kính hồ một vòng, thăm dò các loại đường nhỏ, rừng cây, vách tường vách núi mấy lần, sau đó liền kiên nhẫn chờ đợi trời tối, lặng lẽ mò tới khe núi để quan sát tình thế.
Có lẽ là vì nguyên nhân tiếng hô trước đó của hắn đã hù dọa không ít người, hai ngày sau, người chạy tới khe núi để nhìn lén ít đi rất nhiều, Phương Quý cũng liền nhẫn nhịn không có động thủ, lại đợi thêm mấy ngày, nhân số dần dần trở nên nhiều hơn, Phương Quý cũng tìm hiểu tất cả các địa hình xung quanh và những nơi mà những người này thường ẩn nấp rồi mới bắt đầu kế hoạch.
Vào ban đêm, mặt trăng trên trời tròn xoay, rọi sáng Tiểu Kính hồ, trong khe núi, người nằm nhoài ở nơi này cũng nhiều hơn bình thường, Phương Quý núp ở phía sau một tảng đá, còn có thể nghe được lời nghị luận nho nhỏ ở bên cạnh: "Hai ngày trước không biết là tên khốn nạn nào, nhìn thì cứ nhìn đi, đột nhiên hô lên một tiếng, thực sự là đã hù doạ các tiểu huynh đệ không nhẹ, các sư tỷ ở bên trong Tiểu Kính hồ cũng ít tới, hai ngày này mặt trăng dần dần tròn, linh khí trong linh mạch ở dưới Tiểu Kính hồ trở nên nồng đậm, các sư tỷ mới lại đi đến hồ tắm rửa..."
"Đúng đúng, ở dưới Tiểu Kính hồ có linh mạch, linh khí dư dả, dẫn tới một hồ nước cũng tràn đầy linh khí, tắm rửa ở trong hồ liền có thể khiến cho da thịt trơn mềm, thanh xuân bất lão, có công hiệu vượt qua Trú Nhan Đan, lúc này mới đưa tới các sư muội sư tỷ thường xuyên tắm rửa ở đây, cũng mới có những người may mắn như chúng ta được thấy, ai làm hỏng thì chính là làm khó dễ cùng với Thái Bạch Tông!"
"Im lặng, đến rồi!"
Đám người đang mắng chửi, bỗng nhiên có người lặng lẽ mở miệng.
Ở bờ bên kia Tiểu Kính hồ, chỉ thấy có một đám nữ đệ tử cùng nhau đi đến, quan sát chung quanh, thậm chí còn có người tế khởi một khối bảo ngọc toả ra ánh sáng chói lọi, quét một vòng về phía khe núi, tất cả mọi người lập tức ép người xuống mặt đất thật sát, chờ đến khi ánh sáng trắng được thu hồi mới dám ngẩng đầu, mà các nữ đệ tử ở bờ bên kia Tiểu Kính hồ sau khi nhìn xung quanh một vòng lúc này mới yên tâm, cười hì hì thoát y tiến vào hồ.
Ở phía khe núi liền ẩn ẩn vang lên rất nhiều thanh âm nuốt nước miếng...
Vào thời khắc này hai con mắt của Phương Quý tỏa sáng, lặng lẽ lấy thanh kiếm đá màu đen ra ngoài, sau đó hít vào một hơi thật sâu!
"Này, đám cẩu tặc không biết xấu hổ các ngươi..."
Hắn hét lớn một tiếng, giống như là tiếng sét đánh ở trong khe núi yên tĩnh.
"Cái đệch, lại tới..."
"Con sâu làm rầu nồi canh kia ở đâu?"
"Bắt hắn lại, thiến hắn..."
Ở bốn phương tám hướng, hỗn loạn tưng bừng, xen lẫn vô số thanh âm gầm thét.
Xem ra là chúng đồng môn ở chung quanh đã sớm có chuẩn bị, lần này có phản ứng nhanh hơn so với lần trước, Phương Quý vừa mới hô lên đã cảm thấy ở trên đỉnh đầu giống như có mưa rơi, vô số linh phù pháp khí gào thét mà đến, bao phủ phương viên ba, bốn trượng ở xung quanh hắn, thẳng đến khi hù cho Phương Quý tay chân run rẩy, hắn mới liều mạng tế thanh kiếm đá màu đen lên, từng đạo ánh đen xoay tròn ở xung quanh người, ngăn cản tất cả công kích.
"Ở nơi đó..."
"Lần này vô luận như thế nào cũng phải bắt được con sâu làm rầu nồi canh này..."
"Ở trước mặt, mau ngăn chặn hắn, chém hắn! Chém hắn!"
Có người chú ý tới Phương Quý đang vội vã chạy trốn, liều mạng hét to, xông lên chặn đầu.
"Cái đệch, hung hãn đến như vậy sao..."
Phương Quý kêu khổ ở trong lòng, dùng tay khua kiếm đá màu đen, trái chém một tên gầy như gậy trúc, phải chém một tên mập mạp đang vung vẩy đại đao, chém lên trên một cái, đánh bay một tảng đá lớn không biết là do ai ném tới, lại chém xuống dưới, chém một đạo linh phù đánh về phía đũng quần của mình thành mảnh vụn, vừa chiến đấu vừa xông tới, nương tựa theo kiếm đạo kinh người, cứng rắn giết ra ngoài từ trong những người này.
Ở chung quanh vẫn hỗn loạn không chịu nổi, thỉnh thoảng có những kẻ tràn đầy phẫn nộ xông đến tấn công, Phương Quý vừa chiến vừa trốn, vô cùng đắc ý, mà ở trong Tiểu Kính hồ, các sư tỷ bị quấy nhiễu cũng vội vàng cầm kiếm giết tới, một đám đệ tử tiên môn trong khe núi vừa chạy trối chết, vừa nghiến răng hô hào, liều mạng đuổi giết Phương Quý, trong khe núi yên tĩnh thực sự là náo nhiệt tới cực điểm.
Cũng may là Phương Quý đã sớm đi thăm dò địa hình, sau khi chạy trốn một hồi, các sư tỷ đã đuổi tới, liền vội vàng nhảy lên thân kiếm, biến thành một cái bóng đen nhánh xông vào trong rừng sâu, đi một quãng đường dài chạy trở về nhà cỏ ở phía sau núi.
"Ha ha ha ha..."
Một đêm này, mặc dù mệt đến mức chân đau xót cánh tay mỏi, nhưng Phương Quý lại đặc biệt hưng phấn, trong lúc ngủ mơ cũng đều cười ha hả.
Trải qua hai lần thực tiễn thành công, Phương Quý quả nhiên là rất có hào hứng.
Luyện kiếm ở trong sự hỗn loạn như vậy, vừa hung hiểm lại vừa kích thích, thật ra là mạnh hơn nhiều so với tự mình luyện kiếm!
Tiếp đó, chưa nghỉ ngơi được hai ngày, hắn lại âm thầm tiến vào khe núi một lần nữa...
Chẳng mấy chốc, ở trong Thái Bạch Tông liền xuất hiện một kẻ làm cho người ta chán ghét!
Tiểu Kính hồ từ trước đến nay đều là đại phúc lợi của các đệ tử Thái Bạch Tông, là một chỗ có màu sắc duy nhất ở trong núi sâu, các nam đệ tử trong môn từ trước đến nay đều là truyền miệng, ngầm hiểu với nhau, cùng nhau yên lặng thủ hộ phong thủy bảo địa, qua bao nhiêu năm rồi cũng đều là như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác chính là gần đây thế mà xuất hiện một con sâu làm rầu nồi canh, nhiều lần chạy đến khe núi la to, quấy phá sự hào hứng của người khác!
Có đáng giận hay không?
Đơn giản chính là đáng hận!
Không biết có bao nhiêu người muốn bắt con sâu làm rầu nồi canh này, trừ hại vì dân!