Đặc Công Hoàng Phi

Chương 104: Toàn diện phản kích

“Ai cho bảo các ngươi tới đây?”

Liếc mắt một cái thấy đang tiến vào là ba đại tướng được lưu lại để
giữ kinh thành, Đế Phạm Thiên hoàn toàn ngồi không yên, bá địa mà đứng
lên, tức giận hét lớn.

“Không phải Các chủ, Người…”

Ba vị đại tướng mặt lạnh nhìn nhau, liếc mắt một cái, trên mặt hiện
lên là tuyệt đối kinh ngạc, nhanh chóng lấy ra thánh chỉ mà bọn họ nhận
được, trình lên.

Đế Phạm Thiên nhìn thấy thánh chỉ trong tay bọn họ, nhất thời sắc mặt đại biến.

“Các chủ phát ra thánh chỉ như vậy lúc nào?”

Á Vô Quân vừa mới bị tin tức Ma thú quân đoàn làm cho kích động, chưa phục hồi lại tinh thần, lại bị đạo thánh chỉ này làm cho kinh ngạc,
giọng nói trầm xuống.

“Không có.” Ba vị tướng quân nghe Á Vô Quân nói, nét mặt ba động, kinh ngạc, nhất tề trừng lớn mắt.

Đây rõ ràng là chữ viết của Đế Phạm Thiên, còn có ấn binh phù.

“Binh phù”. Đế Phạm Thiên trong nháy mắt cả người trầm xuống, lớn tiếng quát.

Một bên Á Vô Quân rất nhanh xoay người lại, đem hộp đá nâng lên, dùng thủ pháp đặc biệt mà mở ra.

Bên trong, ngọc tỷ binh phù ấn vẫn đoan đoan chính chính mà ở đó.

“Không sai”. Á Vô Quân rất nhanh xem xét, trầm giọng trả lời.

Không sai, ngọc tỷ binh phù ấn là thật, hôm qua bọn họ còn dùng, không thể là giả được.

Đế Phạm Thiên nghe Á Vô Quân nói vậy, tiến lên xem, gắt gao đánh giá
vài lần, rồi đột nhiên dùng tay nâng lên, nhìn như muốn xuyên thủng hộp
đá, đem mặt mình để lên trên.

Có lực lượng dao động nhè nhẹ, cái này nếu chỉ xem qua, căn bản sẽ không phát hiện ra.

Mà đó, không phải lực lượng của hắn.

Này vốn là lực lượng lưu lại sau khi phá vỡ cái hộp.

“Có người đã di chuyển ấn này”. Đế Phạm Thiên năm ngón tay nắm thành quyền, lời nói cơ hồ là rít từ hai hàm răng mà ra.

“Cái gì, có người đã di chuyển ấn này?” Lời này vừa nói ra, Á Vô Quân và đám người ở đó ai cũng ngồi không yên, nhất tề rùng mình một cái.

Ấn này đã bị di chuyển rồi, ý tứ chính là ấn này đã bị phục chế. (tức là bị khắc lại thành một bản khác)

Lấy ấn phục chế cùng giả dạng bút tích của Đế Phạm Thiên để điều đi
tất cả binh mã và đại tướng mà bọn họ lưu lại để trấn thủ thành.

Trong nháy mắt, trong lều lớn, không một người nói chuyện.

Mà hàn khí thì tràn ngập, cơ hồ là dâng lên từ dưới chân của mỗi người, tràn ngập toàn thân.

Lạnh lẽo, một loại cảm giác khiến cho cả trái tim cơ hồ cũng giá buốt theo. Một chỉ tín ấn điều ra tất cả binh mã của Phạm Thiên các bọn họ
còn để lại trấn giữ đất nước, này hậu quả. Này kế hoạch…

Vừa nghĩ đến dụng tâm của người này, trong trướng, trái tim của mọi người đã nhảy lên tận cổ họng rồi.

Đây là muốn… Đây là muốn…

Năm ngón tay gắt gao nắm chặt lấy hộp đá, Đế Phạn Thiên mắt đảo
nhanh, ba động, hiện lên trước mắt là tất cả các tình cảnh khác thường,
trong đầu chợt loé ra.

Đạo ấn? (nghĩa là sử dụng ấn giả để làm gì đó) Mấy ngày này không có bất cứ điều gì dị thường, ấn tuyệt đối không được sử dụng.

Vậy tính toán thời gian, chỉ có đi về phía trước, đi về phía trước xem có hay không…

Đi phía trước xem?

Trong lòng loé lên một tia sáng, tay Đế Phạm Thiên dùng sức, bóp nát hộp đá trong tay.

Chỉ có một ngày duy nhất náo loạn, là buổi tối hôm hắn mưu tính truy sát Vân Thí Thiên.

Một đêm kia cực kì hỗn loạn, mà siêu cấp ma thú cũng tới rất đột ngột.

Đột ngột? Hắn nghĩ tới… Hắn nghĩ tới…

Ngày hôm đó, hắn bị mười lăm cấp siêu cấp ma thú hấp dẫn ánh mắt, không chú ý tới vẻ mặt Vân Thí Thiên.

Nhưng là hắn vẫn có thể nhớ rõ, một khắc siêu cấp ma thú vạch ngang
trời mà xuất hiện, thì ánh mắt Vân Thí Thiên là hướng về phía dưới chiến trường.

Ánh mắt đó… Ánh mắt đó…

Đáng chết, ánh mắt đó hắn đã từng thấy qua, đó là ánh mắt hắn nhìn Quân Lạc Vũ.

Đó là hưng phấn, là vui sướng, là đắc ý, mọi lúc nhìn thấy Quân Lạc Vũ, Vân Thí Thiên đều lộ ra tâm tình ba động.

Quân Lạc Vũ, nàng lại ở trong doanh trại của hắn, nàng lại ở trong quân đội của hắn.

Khó trách Vọng Thiên Nhai gặp nguy hiểm đến mức này, Quân Lạc Vũ cũng không thấy xuất hiện.

Hắn còn tưởng rằng nàng đau lòng mà đi xa rồi, không có mặt mũi mà đến, hoặc nàng căn bản là không biết.

Nàng biết, nàng biết, nàng cư nhiên đánh sau lưng hắn.

Hộp đá vỡ thành từng mảnh, nhè nhẹ từ trên tay Đế Phạm Thiên mà rơi xuống.

Chính là Quân Lạc Vũ lấy Ngọc tỷ ấn binh phù của hắn.

Trong vòng một ngày đã làm ra cái khác, trong vòng một ngày đã đẩy hắn thành ra cái kết cục này.

“Quân Lạc Vũ”. Nắm tay thật chặt, Đế Phạm Thiên hung hăng phun ra ba
chữ từ hàm răng, không phải phẫn nỗ, mà là siêu việt phẫn nộ.

“Là nàng.” Á Vô Quân nghe tiếng hét, cả kinh.

Ngay sau đó là rùng mình, nhớ tới mọt thứ, tay đem tin tình báo vạn
thú xuất động mà xem lại. “Tiểu Ngân suất lĩnh vạn thú, ngang trời xuất
hiện… Tiểu Ngân? Tiểu Ngân là ma thú của Quân Lạc Vũ”. Á Vô Quân muốn nổ tung rồi.

Tiểu Ngân vốn là ma thú của Quân Lạc Vũ, mà bây giờ Tiểu Ngân suất
lĩnh hơn một vạn đại ma thú đi cứu viện Ngũ Châu thành, diệt liên quân
bảy quốc một người cũng không còn, toàn quân bị diệt.

Quân Lạc Vũ biết toàn bộ kế hoạch của bọn họ.

Nàng biết bọn họ công kích Vọng Thiên Nhai như thế nào.

Vậy… Vậy…

“Mau cho quân quay về, Quân Lạc Vũ nhất định là đem quân tấn công
Phạm Thiên các chúng ta”. Á Vô Quân trong nháy mắt thần trí quay về,
thanh âm cơ hồ là hét ra.

Tất cả binh mã của Phạm Thiên các đều ở đây, bây giờ Phạm Thiên các
là một cái toà thành rỗng, mà Quân Lạc Vũ lại không thấy ở đây, nhất
định là đem quân đi tấn công Phạm Thiên các bọn họ.

Lời vừa nói ra, tất cả các đại tướng trong doanh trướng nhất tề biến sắc.

Không một người nào hoảng sợ vì hơn một vạn đại ma thú ngang trời xuất hiện.

Dù sao, ma thú cũng chưa tới trước mặt bọn họ, mà thành trì (nguyên bản: ổ) của bọn họ bây giờ đã gặp phải nguy cơ lớn rồi.

“Chỉnh đốn lại quân sĩ, mau trở về, mau”. Đế Phạm Thiên hung hăng
phất tay áo bào, xoay người hướng phía bên ngoài doanh trướng mà phóng
đi.

“Các chủ, vậy bây giờ không tấn công Vọng Thiên Nhai nữa?” đại tướng khuôn mặt rút gân, không dám nhìn.

Vọng Thiên Nhai bây giờ đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng, mà bọn họ chỉ cần vượt qua lớp băng này, là có thể tiến vào bên trong Vọng
Thiên Nhai rồi.

“Công cái đầu ngươi.” Đế Phạm Thiên lửa giận ngút trời.

Vọng Thiên Nhai cho dù tốt, Phạm Thiên các của hắn có gì không tốt.

Hôm nay, nếu là đánh hạ được Vọng Thiên Nhai, thì cũng là cùng năm lộ mười ba nước mà chia, mà Phạm Thiên các của hắn hôm nay nếu như bị Quân Lạc Vũ công phá…

Đế Phạm Thiên hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Phạm Thiên các của hắn to như vậy, há là một mảnh đất chiếm một phần
mười tám diện tích Vọng Thiên Nhai có thể so đo. (ý chỉ Lợi Châu thành)

Nguy cơ bị mất nước, hắn còn quản chi là di chuyển loạn.

Hay cho một người Quân Lạc Vũ, hay cho một người Quân Lạc Vũ.

Cư nhiên đánh chủ ý ở trên đầu hắn (ý là tính kế với hắn), cư nhiên
là vây Nguỵ cứu Triệu, ép hắn bây giờ phải lui binh về cứu nước.

Đem miếng thịt béo này hai tay dâng trả.

Đế Phạm Thiên nhất thời tức giận tới cực điểm, nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên.

Tiếng trống lôi di chuyển, quân kì phấp phới.

Quân đội Phạm Thiên các rất nhanh chỉnh tề lại, một đạo quân theo hắn đi trước, quay đầu ngựa hướng phia Phạm Thiên các chạy vội mà về.

Mà cùng khắc, các loại tin chiến báo về Phạm Thiên các bay đến khắp mọi nơi trên Phật Tiên Nhất Thuỷ.

Binh mã không rõ lai lịch tấn công Phạm Thiên các.

Trong vòng ba ngày hạ cả mười một thành của Phạm Thiên các, binh lực kiêu hùng, kiểu kiện dị thường.

Tất cả đều tiến vào kinh đô của Phạm Thiên các.

Trên đường đi, không một thế lực nào của Phạm Thiên các dám chống cự.

Tin tức này, nương theo đầy trời bông tuyết bay múa, rất nhanh truyền khắp Phật Tiên Nhất Thuỷ, không bỏ sót nơi nào.

So với việc năm lộ mười ba nước liên thủ công kích Vọng Thiên Nhai,
tin tức này còn làm cho người ta rung động hơn, còn muốn làm cho người
ta cơ hồ là kinh động thất sắc.

Phạm Thiên các cầm đầu công kích đại chiến với Vọng Thiên Nhai, lúc này ước chừng Vọng Thiên Nhai cũng chưa bị đánh hạ.

Mà Phạm Thiên các trong vòng ba ngày bị hạ mười một thành, binh mã thẳng hướng kinh đô Phạm Thiên các mà tấn công.

Kinh đô ngay lập tức liên có thể thất thủ, đất đai của Phạm Thiên các sẽ thuộc về người khác.

Này… Này…

Tất cả mọt thế lực tại Phật Tiên Nhất thuỷ đều im lặng mà quan sát, không có một thế lực nào di chuyển, tất cả đều im lặng.

Chiến sự thay đổi thật quỉ dị.

Còn chưa có chiếm được Vọng Thiên Nhai, mà Phạm Thiên các lại sắp bị người khác chiếm mất.

Tình huống này hết sức quỉ dị, quỉ dị, cũng may bọn họ không có nhúng tay vào, toạ sơn quan hổ đấu, sáng suốt, sáng suốt.

Ánh trăng lẻ loi, trời đông giá rét, hôm nay trời lại càng lạnh.

Bắc phong sắc bén vù vù thổi qua, giống như tử đao, khiến cho cả người đông lại mà đau.

Vạn vật cũng toàn bộ đóng băng rồi, mặt đất trắng mịt mờ, một mảnh tiêu điều.

Song, không tính những binh mã của Đông Thiên đang vây hãm Phạm Thiên các.

Khí thế hung hăng, binh mã tung hoành như vào chỗ không người.

Nơi đi qua, không động tới dân chúng, nhưng lại đem những châu phủ
huyện nha, thành chủ đại phú lấy một thứ cũng không còn, một hòn ngói
cũng không lưu lại.

Này chính là đánh cướp, vạn phần chuyên nghiệp, một giọt nước cũng không lọt.

Không động đến dân chúng, vì thế sẽ không bức tất cả các thế lực là bình dân tại Phạm Thiên các phản kháng.

Cướp của quan, nhưng tin tức bị ngăn cản đã rất nhanh truyền lại,
các thế lực tình báo tại Phạm Thiên Các cũng liên tiếp tung truyền ra
các tin tức như thế.

Cướp của đại phú, đây là vì dân chúng mà nhổ đi cái gai trong mắt.

Nghĩa quân. Là nghĩa quân.

Dân chúng không phản kháng, mà quan viên các châu phủ không có năng lực phản kháng.

Dọc theo đường đi, Đông Thiên binh mã cướp của đại phú rất dễ dàng, vui vẻ ra mặt.

Cứ hết một đám thập cấp phi bằng lại đến một đám thập cấp phi bằng
đem những thu hoạch lớn từ Phạm Thiên các trở về, bay qua bay lại giữa
Hoả Ma và Phạm Thiên các.

Thế trận này, đắc ý, rất đắc ý.

Giữa mùa đông, từ ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, thì phải có lợi lộc chứ.

Bởi vậy, Đông Thiên binh mã ở hai nơi, như là vào chỗ không người,
không một điểm chống cự, hoặc là nói, chưa kịp chống cự thì đã bị tiêu
diệt, hung hăng đánh về phía kinh đô của Phạm Thiên các.

Gió lạnh vù vù mà thổi qua, Đông Thiên binh mã khí thế như lửa, hướng phía kinh đô Phạm Thiên các mà đến.

Mà lúc này, Đế Phạm Thiên, mang theo tất cả binh mã của Phạm Thiên các, không quản ngày đêm cấp tốc mà trở về.

Tin chiến báo từ các châu huyện truyền đến không ngừng, cơ hồ làm cho trái tim hắn cập lên đến miệng.

“Báo, Vạn Châu bị công hãm (bị bao vây và tấn công), đội binh mã không rõ nguồn gốc kia đang tiến thẳng đến Hứa Châu.”

“Mau, mau” Đế Phạm Thiên nghe tin báo, cơ hồ là hận không thể đem tất cả binh mã phi nhanh mà trở về.

Hứa Châu, đó chính là châu huyện cuối cùng chắn trước kinh đô của
hắn, tương đương với Ngũ Châu thành của Vọng Thiên Nhai, Hứa Châu mà
mất, vậy kinh đô của hắn…

“Quân tiên phong mau chóng đi trước, đi trước, mau…”

“Quân áp trận đi sau, chủ soái chia quân làm hai đường.”

“Báo, quân đội Vọng Thiên Nhai từ phía sau truy kích, chặn đường rút lui của quân ta”

Ngay lúc các đại tướng một người lại một người tiếp lệnh của Đế Phạm Thiên, một tiếng chiêng vang lên, tin tức tình báo lại đến.

Vân Thí Thiên mang theo binh mã đuổi theo binh mã của Phạm Thiên các, đang từ phía sau mà đuổi theo.

“Vân Thí Thiên đáng chết.” Đế Phạm Thiên vừa nghe tin này, mắt cơ hồ cũng phun ra máu.

Hắn không phải đã đi rồi sao? Không phải đã đem quân về cứu Ngũ Châu thành rồi sao?

Đáng chết, Vân Thí Thiên hắn cư nhiên phản ứng nhanh như vậy, ngay lập tức đã đuổi theo.

Này tuyệt đối là thông đồng cùng Quân Lạc Vũ, tuyệt đối là thế.

“Hậu doanh phân ra ứng phó Vọng Thiên Nhai, các đội binh mã khác tiếp tục đi theo ta, mau.” Đế Phạm Thiên sắc mặt trầm xuống, so với trời
đông giá rét cơ hồ còn muốn trầm hơn.

Hắn lúc này không có thời gian đi đối phó với Vân Thí Thiên, đối phó
với Quân Lạc Vũ mới là trọng yếu, đối phó với Quân Lạc Vũ mới là trọng
yếu.

Binh mã hách hách, Đế Phạm Thiên mang theo gần trăm vạn binh mã, phi nhanh mà về .

Mà ở phía sau hắn, Vân Thí Thiên dẫn theo binh mã của Vọng Thiên Nhai, liên tiếp ép sát.

“Báo, binh tình từ Phạm Thiên các tới.”, “Nói” Yến Phi hét lên.

“Binh mã không rõ nguồn gốc kia đánh bất ngờ Phạm Thiên các, trong
vòng bốn ngày đã hạ mười ba châu của Phạm Thiên các, lúc này đã gần tới
Hứa Châu, thẳng tiến tới kinh đô của Phạm Thiên các.”

Sứ giả thanh âm run run, liều mạng áp chế tâm tình mừng như điên.

“Có thật không?” Yến Phi nghe vậy chợt ngẩn ra, trừng lớn mắt, vẻ mặt dữ tợn cơ hồ là muốn ăn luôn sứ giả trước mặt.

Mà bên cạnh hắn là vài đại, phó tướng, nghe tin này cũng đồng loạt quay người lại phía này.

Trên mặt cũng đồng dạng đều là vẻ khiếp sợ cùng không dám tin.

“Tin tức rất chính xác, đã truyền khắp Phật Tiên Nhất Thuỷ, tính ra
chúng ta biết cũng là muộn rồi.” Sứ giả cũng không bị gương mặt dữ tợn
của Yến Phi hù doạ, tâm tình kích động, nói lớn.

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường một mảnh tĩnh lặng.

Phạm Thiên các bị người ta tấn công vào.

Hang ổ của Đế Phạm Thiên bị người ta lấy mất.

Ha ha ha, hang ổ của Đế Phạm Thiên cũng bị người ta lấy mất.

Khó trách hắn đột ngột quay về như vậy, khó trách hắn bỏ qua Vọng
Thiên Nhai đã dâng đến tận tay như vậy mà chạy, nguyên lai vốn là như
vậy…

“Ha ha, hay, hay a…”

“Đáng đời, đáng đời, hang ổ của hắn sao rồi…”

“Đánh chết, giết chết Đế Phạm Thiên…”

“Tốt lắm, Lộ huynh đệ, tốt lắm…”

Sau vài giây tĩnh lặng, tiếng cười to xé trời phát ra, cơ hồ là mừng
như điên, bọn họ bị áp lực lâu như vậy, giờ lại mừng như điên, tâm trí
sảng khoái vô cùng.

Hang ổ của Đế Phạm Thiên sao rồi? mất rồi hả? mất rồi hả?…

“Quân vương”. Yến Phi vốn lạnh như băng mà bây giờ trên mặt cũng là
một mảnh ửng đỏ, trong nháy mắt bỗng phát ra đằng đằng sát khí.

Quân vương nhà bọn họ sớm đã tính đến tình huống này, vì thế mới
không đưa quân đi cứu viện cửa thành đông nam, mà đưa quân truy kích
quân đội của Đế Phạm Thiên.

Vậy người đánh hang ổ của Đế Phạm Thiên là bằng hữu của bọn hắn sao?

Tóc bạc tại trong gió lạnh mà tung bay, khuôn mặt Vân Thí Thiên không có một tia ba động, giống như tin tức đó hắn đã sớm biết trước.

Chỉ là tại khoé miệng đáy mắt, mơ hồ phát ra nhè nhẹ ôn nhu cùng phảng phất nụ cười,.

Lúc này, nhìn chúng tướng sĩ đang cực kì hưng phấn, Vân Thí Thiên đột nhiên trầm giọng, nói: “Binh mã không rõ kia là do ai lãnh binh?” (lãnh đạo)

Sứ giả trầm mặc trong chốc lát, gãi gãi đầu lớn tiếng nói: “Cụ thể
thì không biết, chỉ biết binh mã tinh nhuệ, thế tới hung hăng, không
biết là từ nơi nào tới. Chỉ biết trong đó có một vị thủ lĩnh, gọi là,
gọi là Quân Lạc Vũ.”

Quân Lạc Vũ, ba chữ này vừa rơi vào trong không khí, rõ ràng là phảng phất vô lực, nhưng tại trong lòng chúng đại tướng lại như có sấm rền
chớp qua.

Khiến cho bọn họ tâm tình dao động.

Quân Lạc Vũ, đó không phải là địch nhân của Vọng Thiên Nhai bọn họ sao?

Vậy, đây là cái ý tứ gì? Nàng không phải là địch nhân của bọn họ, mà là bằng hữu của bọn họ?

Dẫn Ma thú quân đoàn đến trợ giúp Ngũ Châu thành, giúp cho Vọng Thiên Nhai bọn họ thoát khỏi nguy cấp.

Chính mình ngàn dặm xa xôi thẳng tiến đến kinh đô Phạm Thiên các, suất binh công phạt.

Tình ý như vậy, địch nhân hẳn là không thể có.

Tình ý như vậy, bằng hữu bình thường hẳn là không thể có.

Vậy Quân Lạc Vũ… Vậy Quân Lạc Vũ…

Ánh mắt biến hoá, chúng đại tướng đối với Quân Lạc Vũ vốn là hận thấu xương, sắc mặt đều nổi lên ba động.

Vân Thí Thiên xem tại trong mắt mà để ở trong lòng, sắc mặt không có
gì thay đổi, chậm rãi giơ tay lên, lãnh duệ vô song, nói: “Có muốn báo
thù hay không?”

“Muốn.” Tiếng xé gió kinh thiên, chúng tướng sĩ chấn rống ra.

Đế Phạm Thiên dám hại Vọng Thiên Nhai bọn họ thành cái dạng này.

Hôm nay đã tưởng như vậy là xong rồi sao? Mơ tưởng.

“Vậy mau đi.” Vân Thí Thiên quát lạnh một tiếng, tay áo bào vung lên.

Trống trận ầm ầm, thẳng bức thiên tế.

Đến mà chẳng nhẽ lại không có lễ, lúc này không đánh chúng, còn chờ khi nào.

Binh mã hách hách, truy quân của Vọng Thiên Nhai khí thế như lửa,
giống như vừa thư giãn gân cốt, phi nhanh mà đi, truy kích, quay cuồng.

Đem binh mã Đế Phạm Thiên để lại phía sau từng nhóm từng nhóm phá tan, xé rách, nuốt hết.

Mà lúc này Đế Phạm Thiên nào có thời gian mà đối phó với Vân Thí Thiên.

Hắn cùng quân chủ lực đi trước, hận không thể nào bay trở về mà cản
Quân Lạc Vũ, chỉ để lại một ít binh mã tạm thời ứng đối sau lưng.

Mà Vân Thí Thiên là kẻ có thể tạm thời ứng đối sao?

Mọi người nói sài lang bị thương vẫn đáng sợ hơn mãnh hổ, còn không
nói lúc này, binh lính Vọng Thiên Nhai khí thế như lửa, bị đánh lâu như
vậy, bây giờ được trả thù, bảo sao lại không hung ác.

Nhất thời, Vân Thí Thiên từng bước đuổi theo, từng bước tới gần quân chủ lực của Đế Phạm Thiên.

Phía trước thì có mãnh long chiếm cứ, phá hư hết thảy của hắn.

Mà phía sau lại có truy binh liên tiếp đánh tan quân đội của hắn. Đế
Phạm Thiên chưa từng có khi nào rơi vào tình thế chật vật cùng hiểm ác
như thế này.

Gió lạnh từng trận thổi qua, có kẻ thì rét lạnh từ tận trong lòng, mà có kẻ lại nhiệt huyết sôi trào.

Gió thổi qua trời đất, kì binh nổi lên (kì binh=đám binh lính kì lạ, ý chỉ Đông Thiên binh mã và Ma thú quân đoàn), thế cục trong nháy mắt đại biến.

Vọng Thiên Nhai, cửa thành nam.

“Cái gì, Phạm Thiên các lui binh mà chạy, rút lui?” Tộc trưởng Ẩn tộc cơ hồ không thể nào tin được chiến báo trước mắt, rống to.

Đồng thời trong doanh trướng, Tổng soái binh mã của Phùng Thành quốc cũng dựng mắt lên.

Đùa phải không, Đế Phạm Thiên đột nhiên lui binh mà chạy, không tấn công nữa.

Có lầm hay không vậy?

Chiến tranh không phải là để vui đùa.

“Đúng vậy, toàn quân lui binh, quay về Phạm Thiên các, Vọng Thiên Nhai quân vương dẫn binh truy kích.”

Trong doanh trướng di động, sứ giá thâm trầm mà nói, làm cho cả Tộc
trưởng Ẩn tộc cùng Tổng soái của Phùng Thành quốc cả kinh, trong nháy
mắt một mảnh rét lạnh.

“Tại sao có thể như vậy, Đế Phạm Thiên là đang nghĩ cái gì…?”

“Này quả thực chính là trò đùa, trò đùa.” Tổng soái của Phùng Thành
quốc một quyền gắt gao nện trên mặt bàn, khuôn mặt tức giận đỏ bừng.

Ngay lập tức sẽ tiến vào được bên trong Vọng Thiên Nhai, vậy mà Đế Phạm Thiên đột nhiên lui binh?

Đây là có ý tứ gì? Đem bọn họ cùng Vọng Thiên Nhai đao phong thượng cung sao?

“Báo, quân tình khẩn cấp.”

“Nói.” Đang lúc Tổng soái của Phùng Thành quốc giận giữ không nói lên lời, một tín binh bay nhanh vào, Tộc trưởng Ẩn tộc thấy vậy, trầm giọng quát.

“Phạm Thiên các có nội biến, binh mã không rõ lai lịch tấn công Phạm
Thiên các, trong vòng bốn ngày hạ cả mười ba thành, đang thẳng tiến đến
kinh đô của Phạm Thiên các.”

“Cái gì?” Tin tức này vừa rơi xuống, Tộc trưởng Ẩn tộc cùng Tổng soái của Phùng Thành quốc cơ hồ không dám tin, nhảy dựng lên, khiếp sợ mà
lên tiếng.

Hang ổ của Phạm Thiên các bị làm sao? Vậy… vậy…

Trong nháy mắt, Tộc trưởng Ẩn tộc cùng Tổng soái của Phùng Thành quốc liếc nhau, khó trách Đế Phạm Thiên buông tha cho cơ hội tốt như vậy,
toàn quân rút lui.

Bởi vì là có người muốn cướp nhà của hắn.

“Nhưng đó là đội binh mã nào?”

Tại Phật Tiên Nhất Thủy, có khả năng động, dám động, có thể di
chuyển, có thể tạo ra uy hiếp, đã toàn bộ di chuyển rồi, đã toàn bộ vây
lại mà tiêu diệt Vọng Thiên Nhai.

Số còn lại, căn bản không đủ khả năng để gây sợ hãi.

Mà bây giờ, trong vòng bốn ngày hạ mười ba thành trì của Phạm Thiên các, quả là kì binh, là từ nơi nào tới? từ nơi nào mà tới?

“Mau tra, mau tra, mau tra rõ cho ta…” âm thanh rống ra, Tộc trưởng
Ẩn tộc cùng Tổng soái của Phùng Thành quốc cảm giác được ông trời ở trên đầu đã bắt đầu thay đổi.

Mà cùng lúc đó, tại mặt đông của Vọng Thiên Nhai là Thước Lâm quốc cùng Tề quốc cũng là đồng dạng thần sắc đại biến.

“Phạm Thiên các bị người ta đánh sau lưng, Đế Phạm Thiên lui binh?”
Tổng soái của Thước lâm quốc nắm tin tức trong tay, sắc mặt cơ hồ vặn
vẹo.

Tin tức này quả thật rất khó tin, làm sao lại có người đánh sau lưng Đế Phạm Thiên?

Phật Tiên Nhât Thủy còn có kẻ nào? Còn có thế lực nào?

Có thể bất động thanh sắc đánh sau lưng Đế Phạm Thiên, thẳng tiến đến hang ổ của hắn?

Tin tức này, quả thực là làm cho người ta rất khó tin.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tổng soái Tề quốc sắc mặt trầm như nước.

Năm lộ mười ba nước tấn công Vọng Thiên Nhai.

Gọi là năm lộ mười ba nước, nhưng kì thực đầu lĩnh vốn là Phạm Thiên các, nắm toàn quyền chỉ huy mọi thế lực.

Song, lúc này, Đế Phạm Thiên lại quay về mà cứu sào huyệt của hắn.

Vậy bọn họ ở nơi này phải làm sao bây giờ?

Đã không có thế lực của Đế Phạm Thiên ủng hộ, bọn họ bốn lộ mười hai
nước ở lại có thể khắc chế được Vọng Thiên Nhai lúc này đã là con cọp bị thương? (cọp bị thương thì rất hung ác)

Này quả thực chính là chém một kiếm vào không khí, đưa cho bọn họ một vấn đề nan giải rồi.

Hai đại thống lĩnh hai mặt nhìn nhau.

Tiếp tục tấn công hay là lập tức buông tha, quay trở về?

Tiếp tục công, có thể hạ được Vọng Thiên Nhai, cũng có thể không hạ được, trước mắt có ít nhất 50% cơ hội.

Nếu mà rời đi, tại cục diện như vậy mà rời đi, cũng là cùng Vọng Thiên Nhai đối đầu sinh tử.

Phía ngoài doanh trướng gió lửa hừng hực, thiêu đốt mọi thanh âm, phảng phất vang tại trong lòng hai vị Tổng soái.

Thật rắc rối, thật rắc rối.

Gió lửa đầy trời, liên miên trời cao.

Tuyết đã không còn rơi nữa, trời càng ngày càng lạnh.

Ngũ Châu thành- Vọng Thiên Nhai.

“Hay, hay, Lạc Vũ, ngươi thật tốt, thật tốt.” Trong phủ thành chủ,
Phong Vô Tâm vừa nhận được chiến báo mới nhất, tâm tình kích động, mừng
như điên, phi thân lên, liên tiếp tại trên không trung mà trở mình, té
ngã ba cái mới hạ xuống.

Khiến cho chúng thần chung quanh trợn mắt há mồm.

Thừa tướng đại nhân của bọn họ trầm ổn dị thường, khi nào lại có những động tác trẻ con như vậy?

“Thừa tướng, có tin tốt gì sao?” Yến Trần lập tức lên tiếng. “Lạc Vũ
lĩnh quân, trong vòng bốn ngày hạ cả mười ba thành của Phạm Thiên các,
lúc này đã chia quân làm hai đường, thẳng tiến đến kinh đô của Phạm
Thiên các.” Phong Vô Tâm chỉnh lại khuôn mặt đang cười.

“Có thật không?”

Chung quanh là các đại thần đang bận rộn làm việc, nghe tin này lập
tức ném ngay đại sự qua một bên, tập trung tại chỗ này, trên mặt là mừng như điên cùng hưng phấn không cần nói cũng biết.

Phong Vô Tâm nắm tin tức trong tay: “Quân vương đã biết tin, lúc này
huy binh, thừa thế truy kích Đế Phạm Thiên. Đế Phạm Thiên còn có quân
đội đông, không thể lập tức quay về được, lúc này đang chạy lang thang.”

Tiếng nói vừa dứt, trong phủ thành chủ nháy mắt yên tĩnh.

Ngay sau đó là những tiếng rống đinh tai nhức óc, tiếng cười to,
tiếng hét vang, cơ hồ muốn chấn vỡ cả cái phủ thành chủ cũ nát này.

“Hay, đánh chết Đế Phạm Thiên…”

“Hay, nữ anh hùng, chân chính là phúc tinh của Vọng Thiên Nhai chúng ta, là phúc tinh của Vọng Thiên Nhai chúng ta…”

“Đế Phạm Thiên, ngươi cũng có ngày hôm nay…”

“Hang ổ của Đế Phạm Thiên sao rồi, ha ha, Quân Lạc Vũ, tốt lắm, tốt lắm…”

Tiếng vang liên miên, tất cả áp lực cùng sầu khổ, phẫn nộ, hoàn toàn hóa thành vui sướng, tất cả bộc phát.

Một bên, Tiểu Ngân ngồi ở trên ghế khách quí, thấy vậy thì vung lên móng vuốt, ngẩng cao đầu, cực kì kiêu ngạo.

Lạc Vũ nhà nó là tốt nhất, đám người các ngươi không biết nhìn người, hừ.

Ngay lúc đàn tình kích động, tiếng vang rung trời, Phong Vô Tâm đầy
mặt kích động vọt tới bên người Tiểu Ngân, hướng phía Tiểu Ngân mà khom
người.

“Tiểu Ngân, Thú vương, ngươi đã mang quân tới giúp ta, vậy giờ ta và
ngươi chia quân làm hai ngả, cứu viện cửa thành hai phía đông, nam, bây
giờ chính là lúc Vọng Thiên Nhai ta phản công.”

Quân vương bọn họ đã đi truy kích Đế Phạm Thiên.

Lạc Vũ lại tại hang ổ của Đế Phạm Thiên mà gây sóng gió.

Còn bọn họ, cũng nên di chuyển rồi, hai phía đông, nam, Thước Lâm
quốc, Tề quốc, Phùng Thành quốc, Ẩn tộc, các ngươi ở đó chờ ta.

Thú vương, Tiểu Ngân rất hài lòng với cách gọi này, lập tức hãnh diện ngẩng cao đầu.

“Người đâu, điều động tất cả binh mã, cùng Ma thú binh đoàn chia làm hai đường…”

Âm thanh sắc bén vang trong gió lạnh, Ngũ Châu thành khí thế ngút
trời, tất cả binh mã còn lại của Vọng Thiên Nhai ma đao hách hách, sát
khí ngút trời.

Phản kích, đã đến lúc Vọng Thiên Nhai phản kích.

Phong vân rung động, long khiếu cửu thiên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất