Chương 53
Sơn môn cực lớn cao năm trượng kéo dài qua khe núi, bên trên là dây leo che kín theo năm tháng. Tấm bảng lớn với ba chữ to “Núi Côn Lôn” tựa như một vị thiên tướng đang vung binh khí bay múa.
Phía sau bảng hiệu là thềm đá nối thẳng lên mây, cao vút tận trời.
Dãy Côn Lôn kéo dài vạn dặm, không thấy giới hạn, bốn phía đều là núi cao vút trong mây như thể từng cây cột trụ chống trời.
Hùng vĩ, núi Côn Lôn cho khỉ đá ấn tượng đầu tiên là như thế.
Bốn đạo đồ mặc đạo bào màu xám, cầm phi kiếm trong tay, tướng mạo đường hoàng đứng trước cửa sơn môn.
Đạo đồ cầm đầu đưa tay ngăn ba người lại.
Lăng Vân Tử vội vàng móc bái thiếp đã chuẩn bị từ trước trong áo ra, đưa qua:
- Chúng ta từ Linh Đài Phương Thốn sơn Tà Nguyệt Tam Tinh động, phụng lệnh gia sư Tu Bồ Đề tổ sư mà đến. Muốn gặp Thái Ất chân nhân và Ngọc Đỉnh chân nhân.
Đạo đồ kia tiếp nhận bái thiếp mở ra, nhìn kỹ một phen, hai tay đưa trả Lăng Vân Tử, chắp tay nói:
- Hóa ra là Lăng Vân sư thúc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Thái Ất sư tôn sớm đã dặn dò xuống, nếu sư thúc có đến không được tiếp đón lãnh đạm.
Lăng Vân Tử mỉm cười gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua khỉ đá, rất là đắc ý, ý khoe thanh danh mình lan xa.
Nào biết đạo đồ tiếp một câu nữa:
- Mời hai vị theo ta vào núi, chẳng qua con yêu hầu này…
Khỉ đá dựng Hành Vân côn lên, nghiêng mặt liếc nhìn đạo đồ kia. Sắc mặt đạo đồ lạnh nhạt làm như mình nói một chuyện rất bình thường.
Lăng Vân Tử ho khan hai tiếng, thấp giọng nói:
- Còn đây là một vị bạn cũ của ta, kính xin tiểu hữu dàn xếp thoáng một chút.
Lông mày khỉ đá lập tức nhíu lại.
Vì sao không giới thiệu ta là đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư chứ? Vậy không phải là dễ dàng thông qua hơn sao? Hắn nghĩ như vậy.
Đạo đồ kia có chút khó xử nhíu mày, nói:
- Vậy thì mời chư vị ở đây chờ một chút, để ta đi vào trong xin chỉ thị.
- Cảm tạ.
Ngây người ở cửa sơn môn chừng một canh giờ, khỉ đá vô cùng buồn chán bèn cầm lấy Hành Vân côn, theo côn phổ trong trí nhớ mà bắt đầu đùa nghịch.
Lăng Vân Tử thì tìm mảnh đất bằng phẳng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Dương Thiền một mực đứng ở một bên nhìn ra xa, cũng không biết đang nhìn cái gì, đang nghĩ cái gì.
Mãi sau một canh giờ, đạo đồ kia dọc theo thềm đá trở về, chắp tay nói:
- Chư vị, mời vào.
Một đoàn người dọc theo đường núi từng bước một mà đi, khỉ đá thì đang dò xét mọi nơi.
Nhắc đến núi Côn Lôn, kỳ thực cũng không phải là nhắc đến một ngọn núi mà là một dãy núi trùng điệp.
So sánh với nơi đây thì quy mô của núi Linh Đài Phương Thốn quả thực không tính là gì.
Nơi đây, chính là Thánh địa của người tu đạo.
Sau cuộc chiến Phong Thần, Tiệt giáo tan, Xiển giáo di cư đến đây. Nghìn năm trôi qua, nơi đây càng thêm phồn vinh mạnh mẽ so với lúc trước.
Tuy nói người khống chế Thiên Đình thực tế là Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn quy ẩn từ lâu rồi. Thế nhưng môn đồ trực tiếp của Thái Thượng Lão Quân rất ít, thế lực trên thế gian không cần nhắc, chỉ có một số ít đạo sĩ tán lạc giữa phàm nhân mới tự xưng là đệ tử của Thái Thượng mà thôi. Hơn nữa, môn đồ Xiển giáo giữ vị trí cao trong Thiên Đình, còn có vài vị trong Thập nhị kim tiên còn sót lại trấn thủ…
Hôm nay địa vị núi Côn Lôn đã cao tới độ các môn phái Địa tiên khác không thể với tới được.
Ven con đường đá này là những gốc tùng cổ cao thấp không đều. Đi đến một vách đá dựng đứng, nhìn theo mặt còn lại có thể thấy được những ánh đèn đuốc sặc sỡ phân tán trong núi.
Đó đều là những môn phái phát triển từ Xiển giáo.
Không kể đệ tử Xiển Giáo đời đầu lập đạo quán, bên dưới gồm các thuộc hạ và đệ tử đời hai cùng các nhánh cũng không ngừng tạo đạo quán riêng, cho nên đệ tử càng vô số kể.
Quy mô của nó
Quy mô quá lớn, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào cũng phải trợn mắt há hốc miệng.
Trước đó Lăng Vân Tử từng nói qua núi Côn Lôn này có tới năm trăm vạn giáo chúng, khỉ đá chỉ cho rằng đó là nói quá mà thôi. Không nghĩ hôm nay vừa thấy, quả thật năm trăm vạn là không giả chút nào.
Tại thời đại tu tiên này, núi Côn Lôn không chỉ có thanh danh lan xa tại thế gian, mà tại Thiên Đình cũng có địa vị cực cao. Nghe nói trăm vạn thiên binh Thiên Đình cũng khởi nguồn ở nơi này.
Trọn vẹn dùng một canh giờ, bọn hắn mới trèo qua được ba tòa núi thấp, đi được một nửa đường.
Khỉ đá ngẩng đầu quan sát, nhìn thềm đá không thấy phần cuối cùng, không nhịn được hỏi.
- Không bằng trực tiếp bay qua?
Đạo đồ kia nhàn nhạt trả lời:
- Núi Côn Lôn ta có pháp trận, không cách nào thi triển công pháp phi hành và pháp khí tùy ý được. Kính xin đạo hữu thứ lỗi.
- Là cấm phi hành?
- Đây cũng là vì chống lại kẻ thù bên ngoài.
Lăng Vân Tử ở một bên thấp giọng lầm bầm một câu, rồi lại cũng không nói rõ “Kẻ thù bên ngoài” phải chống lại là ai.
Không thể bay, rơi vào đường cùng, đành phải tiếp tục leo lên.
...
Ở hướng Đông cách Tà Nguyệt Tam Tinh động hơn trăm dặm, trên núi cao mây mù lượn quanh, Thái Thượng Lão Quân đang ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần dưới một gốc cổ tùng.
Đồng tử áo tím từ đằng xa lướt gió đi tơi, thở hồng hộc chắp tay nói:
- Sư phụ, đệ tử đã trở về.
- Ừ, chuyến này có thu hoạch gì chứ?
- Chuyến này chưa từng nhìn thấy Tu Bồ Đề.
- Ồ!
Thái Thượng Lão Quân khẽ mở mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cười bảo;
- Như thế vẫn trong dự liệu. Tu Bồ Đề tâm cao khí ngạo, tính tình cổ quái, vi sư đích thân đi cũng chưa chắc chịu gặp.
- Đạo đồ kia đã dẫn đệ tử đi thăm đạo quán. Ven đường đệ tử theo lời sư phụ phân phó, dùng Huyền Thiên châu âm thầm cảm ứng nhưng không thấy phát sáng. Chỉ là…
- Là như thế nào?
Đồng tử do dự, đáp:
- Vừa vào đạo quán, hạt châu này phát ra ánh sáng màu lam hơi yếu.
Dứt lời, đồng tử hai tay dâng Huyền Thiên châu ra.
- Vầng sáng màu lam, là có ý gì?
Thái Thượng tiếp nhận Huyền Thiên châu, nắm trong tay, ánh mắt híp lại một đường nhỏ xíu, tỉ mỉ suy nghĩ hồi lâu, rồi lại không có đáp án.
- Chẳng lẽ là Tu Bồ Đề kia đã dùng bí pháp can thiệp vào? Nếu thật là dùng bí pháp, chứng tỏ con khỉ đá kia đang ở trong quán. Chẳng qua là Tu Bồ Đề cũng chưa từng gặp qua Huyền Thiên châu, có quấy nhiễu cũng không thể hoàn toàn che giấu mới phải. Nếu con khỉ đá kia không ở bên trong đó thì ông ta cần gì phải sử dụng bí pháp chứ?
Trầm ngâm hồi lâu, Thái Thượng đành phải thở dài:
- Cái này là vì chuyện gì đây?
- Sư phụ, có thể nào con khỉ đá kia vốn không ở trong quán hay không?
Thái Thượng duỗi tay bấm bấm, như muốn nói gì đó, rồi lại ngậm miệng nghĩ lại một phen, mới nói:
- Tu Bồ Đề kia là người khôn khéo đến cực điểm, nếu ông ta muốn dây vào vũng nước đục này nhất định sẽ không để khỉ đá lưu lại trong quán. Nếu là thật sự động tâm tư… Nhất định ông ta cũng đoán ra ta sẽ đến.
- Như vậy, dù thế nào thì con khỉ đá kia cũng không có ở trong quán rồi?
- Không!
Đem hạt châu thu vào trong tay áo, Thái Thượng nói:
- Vi sư tạm trở về cung Đâu Suất một chuyến, con ở lại đây ngày ngày theo dõi Tà Nguyệt Tam Tinh động. Nếu có xuất nhập, nhớ xem xét kỹ, không được lơ là. Nếu có dị động, không được đánh rắn động cỏ mà phải nhanh chóng báo lại. Mặc dù khỉ đá kia không có ở trong quán, chỉ cần Tu Bồ Đề còn ở trong quán thì không cần phải lo ngại. Chỉ là một con khỉ đá, bên người thiếu đi một kẻ thông hiểu thiên cơ thì cũng không nhấc nổi sóng to gió lớn gì đâu.
Dứt lời, Thái Thượng lấy một túi màu vàng đeo bên hông giao cho đạo đồng.
Đạo đồng đưa tay tiếp nhận, khom người nói:
- Cẩn tuân sư mệnh.
...
Cũng không biết đi bao lâu rồi, mãi đến khi bầu trời u ám hơi mờ sáng, đoàn người trong đó có khỉ đá mới lên đến đỉnh núi, thấy được một tòa đạo quán như cung điện.
Trên cửa ra vào cao lớn có một tấm bảng lớn – “Càn Nguyên Kim Quang Động”.
Đó vốn là tên của nơi Thái Ất chân nhân tu tiên, mặc dù dời đến núi Côn Lôn vẫn tiếp tục sử dụng tên đó.
Một vị đạo đồ canh giữ ở cửa ra vào, dựa vào cây cột buồn ngủ.
Đạo đồ dẫn đường đoàn người vội quát to:
- Tỉnh, mau mau đi vào bẩm báo, có khách từ Tà Nguyệt Tam Tinh động tới.
Đạo đồ kia mơ màng mở to mắt, nhìn thấy Dương Thiền, lúc này mới cả kinh đứng lên. Một tay kia của đạo đồ này đã sớm nắm lấy trên chuôi kiếm bên hông.
Mãi tới khi gã đã rõ tình thế, mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, chắp tay hành lễ sau đó nhanh chóng đi thẳng ra một con đường nhỏ phía sau.
Khỉ đá nghiêng qua liếc nhìn Dương Thiền, hỏi:
- Ngươi ở đây cũng có thanh danh bất hảo hả?
- Sau này ngươi sẽ biết.
Dương Thiền hừ lạnh một tiếng đáp.
Không bao lâu, cửa ra vào mở rộng, đạo đồ kia đi ra chắp tay nói:
- Sư tôn cho mời.
Đoàn người đi qua cánh cửa màu đỏ thẫm cao cao, đạp bước lên đá nham thạch xanh cứng rắn, đi ngang qua một khu vườn xanh um tươi tốt, ven đường hầu như không thấy đạo đồ, so ra không náo nhiệt như trong Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Đoàn người nhanh chóng đi vào trước Quan Kính điện.
Quan Kính điện có quy mô không kém gì Tiềm Tâm điện của Tu Bồ Đề, trên vách đá điêu khắc tinh xảo hoa lệ, nhưng lại mất chút phong cách cổ xưa tự nhiên.
Đạo đồ quỳ ở trước cửa cao giọng hô:
- Khởi bẩm sư tổ, đoàn người Lăng Vân sư thúc đã đến.
- Mời bọn họ đi vào.
Một giọng nói từ trong điện truyền ra.
Nghe tao nhã, rất thu hút, lại hết sức thoải mái.
Theo hai đạo đồ đẩy cửa điện ra, ánh mặt trời nhè nhẹ từ ngoài cửa xuyên vào, len qua khe mành trúc, hòa cùng với ánh hào quang trong điện.
Lập tức, toàn bộ đại điện sáng lên không ít.
Ở chỗ sâu trong đại điện là một tấm phù điêu bằng đồng xanh cực lớn, tạc một con tiên hạc trông rất sống động. Trước phù điêu là một ông lão đầu tóc hoa râm đang ngồi xếp bằng tại vị trí chủ tọa.
- Lăng Vân đạo huynh, sợ là chúng ta đã năm trăm năm chưa gặp mặt rồi, ha ha ha ha.
Ông lão kia cười nói:
- Lần này đến đây, nên ở thêm vài ngày a!