Chương 54
Thái Ất chân nhân cười vui vẻ, Lăng Vân Tử lại hình như có chút lúng túng.
- Thái Ất huynh chê cười, Lăng Vân Tử nhàn vân dã hạc dạo chơi bốn phương, thật sự là chẳng làm tới chuyện gì, thật khó để đạo huynh có thể nhớ được tên tại hạ. Cái tiếng “huynh” này, thật sự không đảm đương nổi a.
Lại nói tiếp Lăng Vân Tử vốn là đồng lứa với Thái Ất chân nhân, nhưng luận về tu vi và thanh danh thì lại kém không chỉ một điểm thôi đâu.
Thái Ất chân nhân đưa tay mời mọi người ngồi xuống, ánh mắt lưu chuyển trên người khỉ đá một chút, cười nói:
- Lăng Vân huynh quá khiêm nhường. Trong các sư huynh đệ các ngươi, bần đạo cũng chỉ biết rõ ngươi nhất mà thôi. Trên Lăng Vân phong có Lăng Vân các, trong Lăng Vân các có Lăng Vân Tử. Hai chữ “Lăng Vân” này cả Thiên Đình ai mà không biết chứ? Ha ha…
Dứt lời, Thái Ất chân nhân cười, ý vị sâu xa.
Sắc mặt Lăng Vân Tử lập tức khẽ biến đổi.
- Chẳng qua đó đều là chuyện của Thiên Đình, không quan hệ với lão phu.
Nụ cười trên mặt Thái Ất chân nhân khẽ ngừng, lại nói:
- Ngày bình thường ngươi thu đám yêu ma quỷ quái làm đồ đệ, nói cho cùng cũng không quan hệ đến núi Côn Lôn ta, cũng không tiện hỏi đến. Chẳng qua là…
Ánh mắt già nua lười nhác kia đảo qua trên người Dương Thiền, chậm rãi thở dài:
- Ngươi bỗng nhiên thu đệ tử Xiển giáo ta làm đồ đệ, lão phu không thể không hỏi một câu rồi. Không biết còn tưởng rằng đạo pháp Xiển giáo ta không bằng Tà Nguyệt Tam Tinh động, Dương Thiền mới đổi qua môn phái khác chứ, ha ha ha ha.
Lời này vừa nói ra, Lăng Vân Tử vội vàng cúi người, nói:
- Thái Ất huynh nói quá lời! Đạo pháp Xiển giáo danh chấn thiên hạ, làm gì có chuyện không bằng? Lăng Vân thực sự là vừa gặp Dương Thiền như đã quen thân, lòng yêu tài dần dần nảy sinh mới có mạo phạm này, kính xin đạo huynh thứ lỗi.
Thấy Lăng Vân Tử như vậy, sắc mặt Dương Thiền ngồi ở một bên càng thêm lạnh lẽo, quay mặt đi không nói lời nào.
Thái Ất chân nhân liếc nhìn Dương Thiền, rồi nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Tử đang lễ bái một lúc, mới nở nụ cười:
- Lăng Vân huynh không cần khách khí như vậy, đại lễ như thế, bần đạo không chịu nổi.
Thái Ất chân nhân ngoài miệng khách khí, lại không đến đỡ dậy, vẫn ngồi xếp bằng như trước nói tiếp:
- Dương Thiền này đã ở Xiển giáo ta hơn một ngàn năm, tư chất thế nào lão phu không dám nói hiểu rõ nhưng vẫn là có biết một hai. Thôi được, Tu Bồ Đề tổ sư đã đưa cho lão phu một phong thư, tức là ngươi tình ta nguyện, lão phu cũng không tiện nhiều lời. Chẳng qua là Ngọc Đỉnh sư đệ bên kia, còn phải tự ngươi nhọc công báo qua một tiếng mới được.
Lăng Vân Tử ngẩng đầu, lấy một cuốn sách tre từ trong tay áo, hai tay đưa lên cho Thái Ất chân nhân, nói:
- Còn đây là “Kim Tôn đạo pháp toàn quyển”, do đích thân gia sư soạn ra, trước khi đi gia sư có nhắc nhở Lăng Vân, đặc biệt giao cho đạo huynh, kính xin đạo huynh chỉ giáo.
- A?
Trên mặt Thái Ất chân nhân hiện lên vẻ tươi cười, phất ống tay áo đưa tay đón, cầm trong tay cẩn thận đánh giá:
- Vậy còn phải mời Lăng Vân huynh lưu lại núi Côn Lôn thêm một thời gian nữa mới được, ở đây cùng ta tìm hiểu. Tiện thể lúc đó mang theo thư trả lời về giao cho Tu Bồ Đề tổ sư luôn.
- Chính là có ý đó.
Lăng Vân Tử bái nói.
Cùng mọi người ra khỏi điện xong, Lăng Vân Tử dường như hư thoát, thở phào một hơi dài. Khỉ đá thì bày một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình. Sắc mặt Dương Thiền thì lạnh băng đến cực điện, thì thầm lẩm bẩm:
- Đòi hỏi thì bảo là đòi hỏi, còn là chỉ giáo, còn là thư trả lời? Ta nhổ vào!
Dứt lời, nàng quay qua Lăng Vân Tử liếc:
- Thật sự là mất hết cả mặt mũi!
- Này!
Lăng Vân Tử tức giận nói:
- Lần này ta ăn nói khép nép như vậy còn không phải vì ngươi hay sao?
- Ta muốn bái ai là thầy chẳng lẽ lại còn cần lão ta ân chuẩn? Thái Ất kia… có liên quan gì tới ta?
- Ngươi!
Lăng Vân Tử nhất thời chán nản, một lúc sau nuốt ngụm nước miếng mới nói:
- Đây là lễ tiết! Lễ tiết! Ngươi cho rằng giống như ca ca của ngươi, giơ tam tiêm kích lên là không ai dám mở miệng nói một từ “không” sao? Hả?
Dương Thiền liếc Lăng Vân Tử một cái, khoanh tay lạnh lùng đứng đấy, không đáp lời.
Sau lưng, một vị đạo đồ theo tới, chắp tay nói:
- Tiếp nhận lệnh của sư tôn, sương phòng đã sớm chuẩn bị tốt. Ba vị đi đường mệt nhọc, kính xin nghỉ ngơi trước một phen. Sư tôn có báo, đêm nay sẽ thiết yến khoản đãi ba vị.
Lăng Vân Tử quay đầu lại chắp tay nói:
- Làm phiền đạo hữu dẫn đường.
Đạo đồ chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Dương Thiền hừ lạnh một tiếng nói:
- Muốn ở thì các ngươi tự ở, ta không có hứng!
Dứt lời bèn quay người đi.
- Ngươi đi đâu?
Lăng Vân Tử hỏi vội.
- Ta đi Kim Hà động!
Lăng Vân Tử bất đắc dĩ đành phải quay người chắp tay nói với đạo đồ kia:
- Đạo hữu, thật có lỗi. Chúng ta còn phải đi một chuyến qua Kim Hà động. Thật có lỗi, thật có lỗi. Xin thay ta cáo biệt Thái Ất đạo huynh. A, làm phiền rồi.
Dứt lời, Lăng Vân Tử quay người bước nhanh bắt kịp Dương Thiền.
Khỉ đá cũng đành phải đi theo, đi đến sau lưng Lăng Vân Tử hạ giọng hỏi một câu:
- Sư huynh, trước khi đi không phải sư phụ có một phong thư bảo huynh chuyển cho Thái Ất chân nhân sao?
- Hả? Phong thư? Có à… Quên rồi!
Lăng Vân Tử vỗ đầu một cái, vội vươn tay lục soát trong tay áo, nói:
- Ai nha, bỏ đi. Ài, đệ xem đầu óc ta, vứt đi đâu rồi ấy. Được rồi được rồi, cũng không phải thư gì quan trọng hơn, đơn giản là chút ít lời khách sáo mà thôi.
Rồi Lăng Vân Tử cứ vậy vui tươi hớn hở đi lên phía trước, hét lên:
- Ta nói Dương Thiền a, ngươi biết đường đến Kim Hà động sao?
- Sau khi chuyển động phủ có tới mấy lần.
- Tới mấy lần được rồi. Nơi đây không thể dùng thuật Ngự Phong, nếu là lạc đường thì phiền toái đấy.
Khỉ đá sững người, hồ nghi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lăng Vân Tử hồi lâu, mới cất bước đi theo sau.
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyến này không phải đơn giản như vậy.
Càn Nguyên Kim Quang động của Thái Ất chân nhân và Kim Hà động của Ngọc Đỉnh chân nhân không cách quá xa nhau. Tới xế chiều thì ba người cũng đã tới Kim Hà động.
Chẳng qua là “động” trong Càn Nguyên Kim Quang động của Thái Ất chân nhân chỉ là cái tên, nhưng Kim Hà động của Ngọc Đỉnh chân nhân lại thật sự là động.
Nhìn xem tấm bia đá phủ đầy rêu xanh, còn có mấy nhánh mây leo cao hơn một trượng trong động phủ, xuyên qua nhánh cây là khoảng không gian tối như mực, khỉ đá kinh ngạc.
- Cuộc sống của sư phụ tiền nhiệm của ngươi có vẻ không được tốt lắm.
Lăng Vân Tử hạ giọng lặng lẽ nói với Dương Thiền.
- Ông ta chưa bao giờ sống tốt qua, đời này bản lĩnh nhất chính là dạy ra ca ca của ta. Nếu không phải ca của ta, thập nhị kim tiên cũng không để ý tới ông ta.
Dứt lời, Dương Thiền xốc lên bức rèm dây leo đi vào trong, cao giọng hô:
- Lão đầu, ta đã về rồi. Cút nhanh ra đây!
Lăng Vân Tử cùng khỉ đá co rúm.
- Nàng cứ như vậy nói chuyện với sư phụ sao… Sư huynh, trong lòng huynh có thấy dễ chịu chút ít hay không?
Lăng Vân Tử nuốt nước miếng, nặng nề gật đầu.
Đi qua đường hầm thật dài, xa xa truyền đến ánh sáng, đồng thời truyền đến hai giọng nói
- Có khách đến, còn không tranh thủ thời gian. Có hiểu đạo đãi khách hay không đây?
- Đừng đừng, Thiền nhi, tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của con a, cho ta chút mặt mũi.
- Ông là tiền nhiệm rồi, bây giờ không phải nữa. Hiện tại là người đang ở ngoài kia kìa. Đi nhanh lên a!
Đến gần, mới phát hiện trong động phủ có một động thiên khác.
Ra khỏi đường hầm chính là một căn phòng đá cực kỳ rộng rãi. Trên vách đá của gian phòng đầy những cửa đá, chia tiếp ra từng căn phòng riêng biệt.
Chẳng qua động phủ này thật sự đơn sơ, mà ngay cả nửa điểm trang trí cũng không có.
Ở giữa là một cái bàn đá, năm cái ghế đá, bốn phía chất đống đủ thứ đồ lộn xộn.
Ngẩng đầu, khỉ đá và Lăng Vân Tử lắp bắp kinh hãi!
Cách đỉnh đầu ba trượng là một con nhện mập to chừng nửa trượng, phần bụng tản ra hào quang nhu hòa. Trong phòng được chiếu sáng cũng là nhờ con nhện đấy!
Dương Thiền nhéo tai Ngọc Đỉnh chân nhân đi nhanh tới.
- Ai, này…
Ngọc Đỉnh vẫy vẫy tay với Lăng Vân Tử, tính chào hỏi.
Tới khi nhìn qua khỉ đá, ánh mắt ông ta như bị dính chặt, rồi tỉ mỉ đánh giá hắn.
Mà khỉ đá cũng tỉ mỉ quan sát ông ta.
Một thân đạo bào mộc mạc sờn nắng nhìn như đã lâu chưa giặt, búi tóc trên đỉnh đầu được một cây trâm gài tóc rẻ tiền không chút hoa văn chọc qua, tóc dài đen nhánh có thể thấy vài lọn tóc rối tắm, khóe miệng có hai chòm râu thưa thớt, cằm có một nhúm râu dê hơi hơi xoáy lên.
Trên mặt ngoại trừ vài nếp nhăn nơi khoé mắt thì không còn nếp nhăn nào khác, nhìn qua như thể một tú tài ba mươi mấy tuổi đầy chán chường luộm thuộm.
- Nhìn cái gì?
Dương Thiền lại nắm chặt lỗ tai của Ngọc Đỉnh chân nhân, kéo ông ta đi qua, chỉ hướng Lăng Vân Tử nói:
- Đây mới là sư phụ của ta, tân sư phụ!
Chữ “tân” kia còn cố nhấn mạnh thêm vài lần, thế nhưng Ngọc Đỉnh lại không chút phật lòng, mắt chỉ chăm chăm nhìn về phía khỉ đá.
- Cái này…
Lăng Vân Tử có chút lúng túng nói:
- Ngọc Đỉnh huynh, ta… thu Dương Thiền làm đồ đệ.
Chỉ thấy Ngọc Đỉnh đưa tay vỗ vỗ vai Lăng Vân Tử, nói khẽ:
- Làm phiền rồi, làm phiền rồi.
Đôi mắt kia lại lướt qua người khỉ đá.
Lập tức, khỉ đá, Lăng Vân Tử hóa đá, Dương Thiền nổi điên!
- Ông! Ta đúng là số khổ tám đời! Làm sao lúc trước lại bái ông làm thầy chứ?
Nàng nắm chặt lấy cổ áo Ngọc Đỉnh quát to:
- Ông không thể nói cái gì khác hay sao?
- Con muốn ta nói gì a?
Ngọc Đỉnh bất đắc dĩ khóc lóc kể lể:
- Ta dạy con không tốt, có người chịu dạy con rồi thì tranh thủ thời gian a!
- Đến cái lão vương bát đản Thái Ất chân nhân kia còn biết thừa cơ kiếm chác ít đồ. Ta là đồ đệ ông a! Đồ đệ ông a! Ông cứ vậy mà vứt bỏ ta?
- Có thể kiếm ít đồ?
Ngọc Đỉnh thoáng lên tinh thần, quay mặt nhìn chằm chằm vào Lăng Vân Tử.
Lăng Vân Tử cúi đầu xuống, đang chuẩn bị rút ra quyển “Vô Lượng Kỳ Vân kinh” từ trong trong tay áo, nào biết Ngọc Đỉnh ho khan hai tiếng nói:
- Đây là đồ đệ ngươi sao? Như vậy đi, ngươi thu đồ đệ của ta làm đồ đệ, ta thu đồ đệ ngươi làm đồ đệ. Thế nào?