Chương 107: Bất Phàm Thư Viện
Nếu biết Chu Minh Châu sau khi giảm cân sẽ bộ dạng tiêu chuẩn như vậy, thì lúc trước sau khi bị Lưu gia từ hôn, bọn họ nên nhanh chóng đến Chu gia cầu hôn.
Đáng tiếc bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
"Học trò ta dạy ra có lý nào lại không được?"
Bộ Phàm chắp tay, mỉm cười tự tin.
...
Trên đường đi.
Năm người Thiết Đản trong lòng nói không căng thẳng là giả.
Nhưng vừa đến trong trấn nhìn thấy đường phố phồn hoa, dòng người nhộn nhịp, bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Không thể trách bọn họ không giật mình, dù sao đối với những đứa trẻ sống trên núi non hẻo lánh như bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên bọn họ lên trấn.
Vương Trường Quý cũng từng trải qua tuổi trẻ, đối với biểu hiện của đám người Thiết Đản cũng không ngoài dự đoán.
Tìm một khách điếm giá rẻ để ở lại.
Hai ngày sau.
Vương Trường Quý và năm người Thiết Đản nói rất nhiều chuyện trong phòng thi.
Đến sáng sớm ngày thi, Vương Trường Quý đưa năm người Thiết Đản tiến vào phòng thi.
Phòng thi trên trấn được xây dựng tạm thời, nằm ở chợ cách nha môn không xa, trong thời gian thi khoa cử, khu chợ này sẽ trong tình trạng đóng cửa.
Chờ kết thúc kỳ thi thì đã là buổi chiều, nhiều thí sinh bước ra khỏi phòng thi một cách trật tự.
Những thí sinh này mỗi người mặt mày ủ rũ, vừa đi vừa suy nghĩ đến cái gì, có thí sinh quen biết thì tụ lại một chỗ thảo luận.
"Không nghĩ tới bài đầu tiên lại khó khăn như vậy?"
"Đúng vậy, cũng không biết đề thi lần này rốt cuộc là ai ra, vậy mà lại ra đề khó như vậy, cái này để chúng ta trả lời thế nào?"
"Ai, hy vọng kỳ thi ngày mai ngày mốt không khó như hôm nay là được!"
Vương Trường Quý nghe thí sinh xung quanh nghị luận, không khỏi lo lắng cho năm đứa trẻ Thiết Đản.
Không nghĩ tới năm đứa nhỏ Thiết Đản lần đầu tiên đi thi đã gặp phải đề khó.
Vương Trường Quý thở dài trong lòng.
Xem ra lát nữa vẫn đừng nên hỏi mấy đứa nhỏ Thiết Đản này thi thế nào.
"Vương gia gia!"
Lúc này âm thanh của Thiết Đản truyền đến.
Vương Trường Quý giương mắt, chỉ thấy năm đứa nhỏ Thiết Đản vẫy tay với ông ta, đi tới.
"Các ngươi chắc chắn là đói bụng rồi đi, gia gia dẫn các ngươi đi ăn món ngon!" Vương Trường Quý mỉm cười hòa ái.
"Vâng ạ!"
Năm đứa trẻ Thiết Đản cũng cảm thấy bụng có chút đói rồi.
Dù sao buổi sáng chỉ mang theo một ít lương thực thô vào phòng thi ăn.
Sau đó.
Vương Trường Quý dẫn đám người Thiết Đản đến quầy hàng bán đồ ăn vặt gần phòng thi.
Vương Trường Quý không định hỏi bọn nhỏ thi như thế nào, nhưng đám người Thiết Đản lại tò mò hỏi.
"Nhị Cẩu, các ngươi thi thế nào rồi?" Thiết Đản cười nói.
"Những đề thi kia rất dễ, nửa ngày ta đã trả lời xong rồi!" Trên mặt Nhị cẩu đặc biệt thoải mái.
"Ta cũng giống như vậy, ta còn sợ trả lời sai cơ, còn cẩn thật kiểm tra nhiều lần!" Đại Trụ đứng bên cạnh gật đầu phụ họa.
"Chúng ta cũng vậy." Hai đứa bé khác cũng phụ họa theo
"Ta còn nghĩ rằng chỉ có ta cảm thấy dễ, không ngờ tới các ngươi cũng cảm thấy như vậy!" Thiết Đản gãi đầu cười nói.
Vương Trường Quý ngây ngẩn cả người.
Dễ sao?
Nhưng còn chưa đợi Vương Trường Quý nói chuyện, một thí sinh nhỏ tuổi ngồi ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Đồ ngu dốt!”
Lúc này đây ở quầy hàng vặt có không ít thí sinh đang ngồi
Bọn họ đương nhiên nghe thấy lời nói của Thiết Đản, nhưng thấy bọn người Thiết Đản cùng lắm cũng chỉ là trẻ con mới lớn, đại đa số bọn họ đều không cho là đúng.
Nhưng vẫn có một số thí sinh trong lòng khinh thường nói: "Sợ là đề đầu tiên cũng không biết giải như thế nào, còn nói đơn giản?"
Vương Trường Quý nhíu mày.
Mặc dù ông ta cảm thấy đám người Thiết Đản không nên ở trước mặt nhiều thí sinh như vậy nói đề bài đơn giản, nhưng tính cách của thí sinh này cũng thật tệ.
"Ta nhớ rõ đề thứ nhất là kinh, thủy, hỏa, kim, mộc, thổ, cốc duy tu, câu này rất đơn giản."
Thiết Đản nhìn về phía thí sinh trẻ tuổi kia, nói phương pháp giải đề ra.
Thí sinh xung quanh hơi ngẩn ra, nhất thời như có điều suy nghĩ.
"Đúng vậy, ta làm sao không nghĩ tới đề này còn có thể giải như vậy!"
Bỗng nhiên có một thí sinh vỗ tay một cái, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng còn có thí sinh cảm thấy Thiết Đản chỉ là tình cờ gặp trúng câu tủ, nhất thời lại hỏi các câu khác.
Thần thái Thiết Đản vẫn thoải mái như trước, cái này không khỏi khiến chúng thí sinh nhìn với cặp mắt khác xa.
"Vừa rồi có chút mạo phạm, xin mấy vị thứ thứ lỗi!"
Thí sinh trẻ tuổi trước đó trào phúng bọn Thiết Đản là đồ ngu dốt vội vàng ôm quyền xin lỗi.
"Không sao cả!"
Thiết Đản ôm quyền đáp lễ.
Thí sinh trẻ tuổi thời cảm thấy khí độ của mình còn không bằng một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Ngay lúc này.
Ánh mắt thí sinh xung quanh nhìn về phía năm đứa trẻ Thiết Đản cũng trở nên khác biệt.
Nếu như trước đó, bọn họ cảm thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ Thiết Đản là tuổi nhỏ vô tri, nhưng sau khi nghe Thiết Đản dễ dàng giải đáp đưa ra đáp án của đề thi, thì quan điểm của bọn họ lập tức thay đổi.
"Không biết mấy vị là học sinh của thư viện nào?" Có một thí sinh ôm quyền nói.
Trong mắt các thí sinh có thể dạy ra học sinh có học thức như vậy, thư viện khẳng định sẽ rất có danh tiếng.
"Chúng ta là từ Bất Phàm thư viện!"
Bất Phàm thư viện?
Các thí sinh xung quanh đều lộ ra vẻ chần chờ.
Mặc dù trong ấn tượng của bọn họ không có thư viện nào gọi là Bất Phàm thư viện, nhưng bọn họ sẽ không nói ra, mà sẽ nói một vài lời khen ngợi ngưỡng mộ đã lâu.
Quay lại khách điếm.
"Thiết Đản, chúng ta không phải là Bất Phàm tư thục sao? Sao ngươi lại nói là thư viện?" Nhị Cẩu hoang mang nói.
"Ngươi là đồ ngốc à, là Bất Phàm tư thục dễ nghe hơn hay là Bất Phàm thư viện dễ nghe?" Thiết Đản hỏi ngược lại.
"Hình như Bất Phàm thư viện dễ nghe hơn một chút!" Nhị Cẩu gãi gãi đầu.
Vương Trường Quý nghe thấy Thiết Đản và Nhị Cẩu nói chuyện thì dở khóc dở cười, nhưng mà nhìn phản ứng của những thí sinh kia có thể đoán được, bọn Thiết Đản lần đầu tiên đi thi hẳn là không có vấn đề gì cả.