Chương 108: Tư Thục Trở Nên Nổi Tiếng (1)
Ca Lạp thôn.
Dưới gốc đào.
Bộ Phàm tựa vào ghế trúc, trên tay cầm một quyển sách.
Mà Chu Minh Châu đang ở trong phòng bếp dạy Hỏa Kỳ Lân nấu ăn.
Hai hôm nay cũng không biết Hỏa Kỳ Lân lại xảy ra chuyện gì, đột nhiên nói muốn học nấu ăn với Chu Minh Châu.
Nhưng nghĩ có thể khiến cho Hỏa Kỳ Lân không còn trầm mê bức Kỳ Lân Đồ đực kia cũng là chuyện tốt, Bộ Phàm không có ý định ngăn cản.
"Nấu ăn phải dụng tâm, cho dù là đồ ăn bình thường thì chỉ cần dụng tâm làm, cũng có thể làm ra mỹ vị khiến cho người ta khen không dứt miệng."
Trong phòng bếp vang lên tiếng Chu Minh Châu Đang chỉ dạy cho Hỏa Kỳ Lân.
Bộ Phàm lắc đầu.
Đột nhiên thoáng nhìn thấy tiểu bạch lư đang bón phân cho cây đào.
"Tiểu Bạch, thận của ngươi có phải có vấn đề không, lúc này mới bao lâu mà lại bón phân rồi?"
Bộ Phàm nhất thời đầu đầy gạch đen, hắn cũng đang hoài nghi cây đào không có ra quả có phải là tiểu bạch lư bón phân quá nhiều rồi không.
"Đói!"
Tiểu bạch lư hí một tiếng.
"Tiểu Bạch nói phương diện của nó không có vấn đề gì cả!"
Hỏa Kỳ Lân ló cái đầu nhỏ từ phòng bếp ra, âm thanh non nớt nói.
Bộ Phàm: "..."
【Chúc mừng danh tiếng tư thục của ngươi đã vang vọng, phần thưởng: 500.000 x2】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【 Tiểu Tu La Độn Pháp thăng cấp】
【Tạo Hóa Phần Thiên Quyết thăng cấp】
...
"Khụ khụ"
Cổ họng Bộ Phàm sặc một chút.
Thanh danh tư thục vang vọng?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Chẳng lẽ...
Trong đầu Bộ Phàm bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ.
Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến đám người Thiết Đản.
Hoặc là nói đám người Thiết Đản ở trong trấn làm chuyện gì đó khiến cho thanh danh tư thục truyền ra.
Mấy tiểu tử này thật đúng là không khiến cho hắn thất vọng.
Cho hắn một bất ngờ lớn như vậy.
500.000 kinh nghiệm.
Lại còn tăng gấp đôi.
Nhưng nghĩ như thế nào lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Từ khi nào hệ thống lại hào phóng như vậy chứ?
Nhưng mà mặc kệ thế nào, nằm không cũng có thể thu được kinh nghiệm, đây vẫn là một chuyện vui vẻ.
...
Ba ngày sau.
Kỳ thi đồng sinh cuối cùng đã kết thúc.
Nhưng bởi vì muốn chờ kết quả, cho nên Vương Trường Quý cũng không vội vàng mang năm đứa nhỏ Thiết Đản trở về, mà là lựa chọn ở lại khách điếm.
Lúc này đây vẻ mặt của ông ta có vẻ cực kỳ thoải mái, thậm chí có chút kích động.
Phải biết rằng từ ba hôm nay biểu hiện của năm đứa nhỏ Thiết Đản trong lần thi đồng sinh này chính là cực kỳ chắc chắn.
"Đề thi lần này thế nào?" Vương Trường Quý mỉm cười hòa ái.
"Vẫn rất đơn giản!" Thiết Đản cúi đầu ăn mì.
"Đúng vậy, trước kia con còn tưởng rằng kỳ thi này khó đến mức nào, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy?" Nhị Cẩu bưng bát, húp hết nước canh.
Ba đứa nhỏ khác cũng gật đầu: "Còn không bằng thi trong tư thục nữa."
"Các ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo tự mãn, thi đồng sinh cùng lắm cũng chỉ là khảo nghiệm nhập môn thi khoa cử, sau này thi tú tài, thi cử nhân mới là khó nhất!" Vương Trường Quý khuyên nhủ.
"Vương gia gia, chúng con biết rồi, tiên sinh thường nói với chúng ta nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, để cho chúng con vĩnh viễn bảo trì khiêm tốn, như vậy mới có thể tiến xa hơn." Thiết Đản lau vết dầu mỡ trên miệng.
“Không sai, tiên sinh còn nói, không thể xem thường bất cứ người nào trên đời, người càng đơn giản thì càng thâm tàng bất lộ.” Nhị Cẩu nghiêm túc nói.
Vương Trường Quý đồng ý gật gật đầu.
Bây giờ ông ta đã hiểu rõ vì sao Bộ Phàm có thể dạy ra đệ tử tâm đắc như vậy.
...
Nha môn.
Một ngôi nhà nào đó.
Có rất nhiều quan chức đang chấm duyệt bài thi.
Một quan viên chấm bài thi không nhịn được thán phục nói: "Hạ bút như thần, trong hàng chữ lộ ra một sự tiêu sái, người này rõ ràng là đệ tử của một vị thư pháp đại gia!"
Xung quanh có không ít quan viên đang chấm duyệt bài thi nhao nhao tò mò vây quanh.
Có một vị quan viên chấm bài thi gật đầu tán thưởng nói: "Quả thật không tệ, nét bút thanh đậm, nhưng chữ này ta chưa từng thấy qua, cũng không biết là truyền thừa của vị thư pháp đại gia nào?"
Quan viên chấm bài thi cũng chỉ nghị luận một chút, sau đó bắt đầu đọc bài.
Nhưng sau đó, bọn họ từ trong đống bài thi lật ra xem, mặt dù có chút khác nhau, nhưng vẫn có thể phân biệt đây là cùng một thầy mà ra.
Mà sở dĩ khiến cho bọn họ chú ý như vậy, phần lớn là bởi vì năm người có nét chữ giống nhau, thứ hạng cũng không thấp trong kỳ thi đồng sinh.
"Lý Thủ Nhân, Vương Uyên Minh, tên hay, có thể dạy ra năm vị học sinh này, học thức sợ là không thấp!" Một quan viên chấm bài thi không thể không thở dài.
"Các ngươi có phát hiện chữ viết của năm người này lộ ra một cỗ khí tức nho nhã cương trực không? Chẳng lẽ mấy người này..." Một quan viên chấm bài thi khác cau mày nói.
Khí thế nho nhã cương trực?
Các quan viên chấm bài thi nhao nhao bật cười lắc đầu.
Mặc dù những lời phía sau đồng bạn không nói tiếp, nhưng họ cũng có thể đoán được điều gì.
"Lục đại nhân, muốn trở thành Nho tu nào có đơn giản như vậy chứ? Huống chi còn xuất hiện trong kỳ thi đồng sinh nho nhỏ này!"
Một quan viên chấm bài thi tự cười nhạo.
Nho tu.
Là mục tiêu mà cực kỳ ít người đọc sách trên thế giới này theo đuổi được.
Nhưng Nho tu đâu phải dễ tu thành như vậy, không chỉ cần có nhiều tiền bạc của cải, học thức sâu rộng, còn cần thiên phú, lĩnh ngộ.
Cho dù là bọn họ đọc sách hơn hai mươi năm, ngay cả ngưỡng cửa Nho tu cũng sờ không tới, có thể tưởng tượng được muốn trở thành Nho tu khó khăn bao nhiêu.
"Các vị đại nhân, ta cũng hiểu rõ muốn trở thành Nho tu cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng ta mới vừa nhìn chữ viết của năm người này có chút tương tự với chữ viết năm đó ta thấy.
Sự tương tự này không phải là chữ viết tay giống nhau, mà là khí tức." Lục đại nhân nghiêm túc nói.
"A, Lục đại nhân có quen biết Nho tu?" Nhiều quan viên chấm bài thi đã ngạc nhiên.
"Các vị đại nhân nói đùa, ta làm sao có thể quen biết Nho tu, ta cũng chỉ là ở nhà bằng hữu tình cờ nhìn thấy một bức thư pháp Nho tu viết mà thôi." Lục đại nhân kia tự giễu cười.
"Nếu thật sự như lời Lục đại nhân nói, chúng ta ngược lại phải nhìn kỹ chữ của mấy người này!"
Trong lúc nhất thời, trong phòng không ít quan viên chấm bài thi đánh giá đề thi trên bàn.