Chương 109: Tư Thục Trở Nên Nổi Tiếng (2)
"Lục đại nhân, ta nghĩ có lẽ ngươi không biết mấy người này là ai chứ?" Lúc này một nam tử cao gầy nho nhã cười nói.
"Ngô đại nhân, ngài biết không?" Vị Lục đại nhân kia tò mò.
Các quan viên chấm bài thi khác cũng tò mò nhìn về phía nam tử nho nhã gầy gò kia.
"Năm người này nếu như ta không đoán sai thì năm người này hẳn là đến từ một thư viện tên là Bất Phàm thư viện!" Nam tử cao gầy nho nhã kia nói.
"Bất phàm thư viện?"
Quan viên châm bài thi nhíu mày, bọn họ đều là người đọc sách, Đại Ngụy này chỉ cần là thư viện có chút danh tiếng, bọn họ ít nhiều cũng sẽ nghe thấy.
Nhưng bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua cái gọi là Bất Phàm thư viện này.
"Đúng vậy, mà tuổi tác của năm người này, các ngươi có biết mới bao nhiêu tuổi không?" Nam tử nho nhã gầy gò kia hỏi ngược lại.
"Bao nhiêu?" Có người hỏi.
"Chẳng qua cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi." Nam tử thanh gầy nho nhã lắc đầu nói.
Mười bốn mười lăm tuổi đã tham gia kỳ thi đồng sinh không phải là hiếm.
Dù sao rất nhiều quan viên chấm bài thi ở đây cũng bắt đầu đi khoa cử ở độ tuổi này, thậm chí có người còn sớm hơn một chút.
"Xem ra là ta lo lắng nhiều rồi!"
Vị Lục đại nhân kia cười khổ lắc đầu.
Vốn dĩ ông ta cho rằng năm người này có thể lĩnh ngộ hạo nhiên chi thế, nhưng nghe nói năm người này tuổi cùng lắm cũng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ông ta lập tức phủ định ý nghĩ này.
Cũng không phải nói mười bốn mười lăm tuổi không thể trở thành Nho tu, mà là đã ít lại càng ít.
Đại Ngụy bọn họ nhiều năm như vậy cũng mới xuất hiện một thiên tài mười hai tuổi đã lĩnh ngộ hạo nhiên chi khí, đây cũng kinh động đến tận mấy vị đại nho ở Quốc Tử Giám tranh đoạt.
Hai ngày sau.
Ngày công bố bảng kết quả đã đến.
Vương Trường Quý sáng sớm đã dẫn năm đứa trẻ Thiết Đản đến xem bảng.
Giờ phút này xung quanh có rất nhiều thí sinh, đôi khi còn có thể nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của thí sinh: "Rồi, ta đỗ rồi!"
"Vương gia gia, người cứ ở chỗ này chờ một chút, chúng con tự mình đi vào bên trong xem!"
Vương Trường Quý lớn tuổi rồi, nhiều người chen tới chen lui như vậy chỉ sợ còn chưa chen vào người đã mệt bở hơi tai.
"Các ngươi phải cẩn thận một chút!" Vương Trường Quý dặn dò.
Năm người Thiết Đản gật đầu, chen vào bên trong.
Chốc lát sau.
Năm người Thiết Đản từ bên trong chen ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kích động.
"Thế nào rồi?"
Trong lòng Vương Trường Quý không khỏi căng thẳng.
"Có đậu không?"
Năm người Thiết Đản liếc nhau, đồng loạt gật đầu.
"Thật tốt quá!"
Vương Trường Quý cực kỳ kích động, thôn bọn họ đã lâu không xuất hiện sĩ tử, không ngờ tới lần này có liền năm người.
Vốn dĩ Vương Trường Quý còn muốn hỏi thứ tự của đám người Thiết Đản, nhưng Thiết Đản lại mỉm cười thần bí nói: "Nơi này nhiều người, chúng ta trở về rồi nói!"
Vương Trường Quý nhìn bộ dáng bọn họ thì trong lòng khó hiểu, nhưng có thể đồng sinh ông ta đã rất thỏa mãn, cho dù xếp có là xếp cuối cùng cũng không có gì.
Nhưng khi trở lại khách điếm, biết được thứ hạng năm người Thiết Đản thì Vương Trường Quý thiếu chút nữa kinh hãi đến rớt cằm.
"Thật sao?"
m thanh của Vương Trường Quý cũng có chút run rẩy.
"Chúng con còn có thể lừa gạt người sao?"
Năm người Thiết Đản đồng loạt gật đầu.
"Thật tốt quá!"
Vương Trường Quý làm sao cũng không nghĩ tới Thiết Đản bọn họ chẳng những đồng sinh, vậy mà còn là đứng trong mười thứ hạng đầu, không đúng, là năm thứ hạng đầu.
Nói cách khác lần thi đồng sinh này từ hạng nhất đến thứ năm đều bị Ca Lạp thôn bọn họ bao trọn.
Làm sao có thể không khiến cho Vương Trường Quý kích động.
Hơn nữa ông ta biết một chuyện, có thể ở đồng sinh thí đạt được một trong mười thứ hạng đầu tiên, năm sau thi tú tài không chắc mười phần, nhưng cũng có chín phần.
Nhưng không đợi Vương Trường Quý vui mừng bao lâu, càng khiến cho ông ta hưng phấn chính là quan sai nha môn vậy mà lại đến khách điếm thông báo bọn Thiết Đản, để bọn họ tối nay đi tham gia yến tịch.
...
Bộ Phàm cũng không biết chuyện xảy ra giữa đám người Vương Trường Quý và Thiết Đản trong trấn.
Bây giờ đây hắn cũng giống như trước kia đang giảng dạy trong tư thục.
"Tiên sinh, bọn Thiết Đản đã đi nhiều ngày rồi tại sao bây giờ còn chưa trở về?"
Bây giờ chuyện mà những đứa trẻ trong tư thục quan tâm nhất vẫn là chuyện đám Thiết Đản đi thi khoa cử.
"Ta nghĩ chắc là cũng sắp rồi!"
Bộ Phàm đoán chừng thi đồng sinh trên trấn cũng đã gần thi xong, đám người Vương Trường Quý và Thiết Đản hẳn là đang chờ kết quả thi.
"Cũng không biết đám người Thiết Đản thi được vị trí thứ mấy?" Tiểu Hắc tò mò nói.
"Còn là vị trí thứ mấy? Bọn Thiết Đản xếp hạng ở tư thục luôn luôn không trước không sau, có thể thi được mấy chục cũng xem như không tệ!"
Chỉ sợ đến lúc đó nếu thi không được, thì xem ta làm sao thu thập bọn họ!"
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thảo lập tức trở nên nghiêm túc.
Đừng nhìn bộ dáng hung dữ của Tiểu Thảo, nhưng người ta bây giờ là lớp trưởng trong tư thục, cho dù là cờ vây, hay là thi trong tư thục đều là đệ nhất, luôn lấy tư thục làm nhiệm vụ của mình.
Bộ Phàm lắc đầu, cũng không nói gì.
...
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Nháy mắt đã đến lúc tan học.
Bọn nhỏ nhao nhao tạm biệt Bộ Phàm, Bộ Phàm chỉ gật đầu sau đó cưỡi tiểu bạch lư chậm rãi về nhà.
Mà Hỏa Kỳ Lân nói là muốn cùng mấy tiểu tỷ muội đi ruộng lúa xem cá, cho nên cũng không trở về với nhau.
Vừa về đến nhà đã nhìn thấy Chu Minh Châu.
Bộ Phàm cũng không ngoài dự đoán.
Mỗi lần đến lúc này Chu Minh Châu đều đến tìm hắn đọc sách biết chữ.
"Thôn trưởng, ta có thứ tốt cho ngươi xem!"
Chu Minh Châu hai tay chắp sau lưng, thần thần bí bí nói.
"Ồ? Cái gì vậy?" Bộ Phàm có chút tò mò nói.
"Ngươi đừng chớp mắt, tiếp theo chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích."
Chu Minh Châu nhất thời vươn tay, bàn tay xuất hiện một vật thể trắng bệch.
"Ten ten tèn, đoán xem đây là cái gì nào?"
Bộ Phàm lắc đầu.
Nha đầu này làm sao không thay đổi được tật xấu nói tiếng hiện đại.
Nhưng khi nhìn thấy thứ trên tay Chu Minh Châu, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhưng mà đạo ánh sáng này chỉ lóe lên thoáng qua rồi biến mất.