Chương 112: Nằm Không Cũng Thắng
Hắn vẫn luôn biết vị tiểu thôn trưởng này không phải là người bình thường, nhưng làm sao cũng không ngờ được tiểu thôn trưởng lại có thể dạy ra năm đồng sinh.
Hơn nữa hắn còn biết được thành tích của bọn Thiết Đản ở trường tư thục vốn không cao.
Hay nói cách khác, nếu như để cho những đứa trẻ khác của trong trường tư thục Bất Phàm đi thi, vậy thì sẽ có biết bao nhiêu đồng sinh.
Tống Lại Tử ngẫm lại thì không rét mà run.
Trước kia hắn nghĩ đến việc cho hai đứa con của mình vào trường tư thục Bất Phàm học hành, nhưng đậu phụ Tây Thi lại nói, trường tư thục nhỏ trong thôn dù có tốt hơn nữa sao có thể bì được với thư viện tư thục trên trấn?
Lúc đó hắn cũng cảm thấy như vậy, nhưng lúc này hắn lại không cho là thế nữa.
Các thôn dân khác cũng nghĩ đến điều này.
Phải biết rằng đám Thiết Đản bọn họ là do ai dạy thành.
Là tiểu thôn trưởng.
Nếu như không có tiểu thôn trưởng, đám Thiết Đản bọn họ cũng sẽ không thi đồng sinh.
“Tốt quá rồi!”
Phụ mẫu của đám Thiết Đản đều kích động đến nỗi trào ra nước mắt.
Không ngờ những người kiếm ăn trong đất như bọn họ cũng có thể sinh ra một người có học thức.
“Thôn trưởng, thật là cảm ơn ngài, Thiết Đản, mau khấu đầu lạy tạ tiên sinh.”
Cả nhà Lý Nhị kéo Thiết Đản đến trước mặt Bộ Phàm, muốn khấu đầu hành lễ với Bộ Phàm.
Còn không đợi Bộ Phàm kịp phản ứng lại, bốn gia đình khác cũng để đám Nhị Cẩu dập đầu thi lễ.
“Các ngươi như vậy là làm gì thế? Mau đứng lên!”
Bộ Phàm bị hành động của những gia đình này làm cho không biết phải làm sao, vội vàng đỡ lấy mấy đứa trẻ.
“Thôn trưởng, đây là chuyện nên làm, nếu như không có ngài, đám Thiết Đản đừng nói là đậu đồng sinh, e là ngay cả chữ cũng không biết một tư!”
Người trong thôn tương đối chân chất thật thà, cũng càng hiểu được cảm ân.
Trong đám người.
Chu Minh Châu cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Tuy rằng nàng ta biết thôn trưởng có năng lực không giống với người khác, nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy.
Thoáng cái đã dạy ra năm đồng sinh.
Hơn nữa năm đồng sinh này còn nằm trong top năm của trấn, với thực lực này, kỳ thi tú tài năm sau e là không thành vấn đề.
Nam hai thỏa đáng này.
Cũng chỉ có nam hai mới có thực lực như vậy.
...
Vì vậy đám Tiết Đản đậu đồng sinh là chuyện vui mừng nhất của Ca Lạp thôn trong mấy năm gần đây, lão thôn trưởng Vương Trường Quý và đám tộc trưởng quyết định lấy một số bạc từ các tộc ra để bày rượu ăn mừng.
Bộ Phàm cũng không cấm cản, bọn họ thấy vui là được.
Theo lý mà nói, hắn nên ngăn cản mới đúng.
Suy cho cùng đám Thiết Đản bọn họ chẳng qua cũng chỉ là đồng sinh nhỏ bé, sau này còn có tú tài, cử nhân các loại.
Nhưng đối với Ca Lạp thôn đã lâu không có đồng sinh mà nói, đồng sinh chính là một chuyện vui mừng lớn.
Cho nên hắn cũng không tiện ngăn cản.
Tiệc rượu trong thôn.
Cho dù là hỉ sự, hay là tang sự, làng xóm láng giềng đều sẽ qua giúp một tay.
Chưa kể đến kiểu tiệc rượu như vậy, nữ quyến của các nhà các hộ phụ giúp nấu ăn, các trai tráng có người phụ trách di chuyển bàn ghế, có người phụ trách đi mua rượu mua thịt, một cảnh tượng náo nhiệt.
“Thiết Đản, các ngươi thực sự đã nhìn thấy Quan lão gia rồi? Quan lão gia có dáng dấp thế nào?”
Nghe đám Thiết Đản bọn họ kể lại, những đứa trẻ xung quanh đều trợn mắt ngoác mồm, Hỏa Kỳ Lân đang gặm đùi gà, không thèm để ý đến Quan lão gia gì đó.
“Dáng dấp trông thế nào à!” Thiết Đản gãi đầu: “Hai con mắt, một cái mũi, còn có một cái miệng nữa!”
Đám trẻ con: “((‘--) --)- _-)”
Coi như vừa nãy bọn họ chưa hỏi gì cả.
“Ha ha, đùa với các ngươi thôi, các ngươi không biết đâu Quan lão gia kia trông cực kỳ có khí thế, ông ta còn hỏi bọn ta đến từ thư viện nào nữa đấy!”
Trong mắt Thiết Đản lóe lên vài phần đắc ý.
“Vậy các ngươi nói thế nào?” Tiểu Thảo hỏi với dáng vẻ của lớp trưởng.
“Bọn ta nói chúng ta học ở thư viện Bất Phàm!” Thiết Đản ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
“Hay lắm, không làm mất thanh danh của tiên sinh và thư viện chúng ta!” Tiểu Thảo gật đầu.
“Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem bọn ta là đệ tử của ai!” Thiết Đản nói cực kì tự hào.
Thôn dân xung quanh nghe thấy giọng nói của Thiết Đản cũng kinh ngạc không thôi.
Quan lão gia của trấn trên.
Đó không phải là chức quan còn lớn hơn cả thôn trưởng sao.
Bộ Phàm đứng một bên lại chợt nhận ra.
Hóa ra trước kia thanh danh của tư thục nổi lên là nhờ như vậy.
Có điều nói đi cũng phải nói lại.
Tên của tư thục chỉ có chút danh tiếng trong trấn, có phần thưởng nhiệm vụ.
Danh tiếng kia nếu truyền đến huyện thành, phủ thành, hay là toàn bộ Đại Ngụy thì sao?
Xem ra sau này có thể thử các tư thế khác.
Chẳng hạn như, nằm không cũng thắng.
...
Lại trôi qua vài ngày nữa.
Nhà xưởng trong thôn chính thức tuyển thợ.
Chu Minh Châu đã chọn ra một số người có hoàn cảnh tương đối khó khăn trong thôn đến làm việc.
Những người này nghe nói tiền công một ngày là ba mươi, kích động đến mức muốn quỳ lạy Chu Minh Châu.
Nhà bọn họ không có đất, nam nhân chỉ có thể đến trấn làm khuân vác, làm cả một ngày, làm đến khi eo không thể đứng thằng nổi cũng không được nhiều đến ba mươi đồng.
Còn phụ nữ thì lên núi đào chút rau dại, hoặc là trồng một số loại rau mang lên trấn để bán.
Hiện giờ có thể có chuyện tốt như vậy, sao bọn họ có thể không vui mừng kích động cho được.
Cho dù khổ một chút, bọn họ cũng cam lòng.
Ngày đó, Chu Minh Châu thông báo cho những người này ngày mai đến làm việc.
Buổi tối những người này mang bánh ngọt nhà làm đến để cảm ơn nhà Chu lão căn.
Vào lúc này, Chu Minh Châu cảm thấy tất cả những việc này đều đáng giá.
Một nơi khác.
【Phần thưởng: Hoàn thành làm xưởng xà bông thơm】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Ba trăm ngàn điểm kinh nghiệm x2】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Tiểu Tu La Độn Pháp thăng cấp】
...
Một loạt lời nhắc thăng cấp vang lên trong đầu.
Bộ Phàm cầm sách lên, cảm thán.
Không cần phải làm gì cả.
Kinh nghiệm ngoan ngoãn đưa đến tận cửa.
Một từ thôi.
Tuyệt.