Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 113: Ngươi Thật Có Phúc

Chương 113: Ngươi Thật Có Phúc
Ngày hôm sau.
Buổi sáng.
Bộ Phàm đến trường tư thục để quét kinh nghiệm như thường lệ.
Không đúng, là dạy học.
Tống Lại Tử dẫn theo hai đứa trẻ khoảng bảy tuổi đến, bên cạnh còn có một phụ nhân dáng người thướt tha đi theo.
Phụ nhân này trông dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi vũ mị kiều diễm, có lẽ chính là đậu phụ Tây Thi Thiện Tú Liên mà Tống Lại Tử hay nói đến.
Cũng khó trách ba huynh đệ tốt của Tống Lại Tử không có chuyện gì lại cứ hay than thở số phận bất công.
“Thôn trưởng, đây là hai đứa trẻ của nhà ta, ngài thấy thế nào?”
Vẻ mặt Tống Lại Tử tươi cười, kéo hai đứa trẻ có phần câu nệ đến trước mặt Bộ Phàm, giới thiệu hai đứa với Bộ Phàm.
Hai đứa trẻ này theo họ Vương của nhà trượng phu Thiện Tú Liên, bé trai tên Vương Quyền Phú, bé gái tên là Vương Nguyệt Nhi, dáng dấp đều giống như Thiện Tú Liên, thanh tú xinh xắn.
Từ khi biết được tiểu thôn trưởng có thể dạy được năm đồng sinh, hơn nữa còn nằm trong năm vị trí đầu, Tống Lại Tử liền nói chuyện này cho Thiện Tú Liên nghe.
Về phần Thiện Tú Liên nghe nói đến tư thục Bất Phàm thì lập tức liên tưởng đến thư viện Bất Phàm được nhắc đến trong miệng những người trí thức trong trấn gần đây.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cái tên tương tự, nhưng nghe nói kỳ thi đồng sinh lần này đám Thiết Đản đều có thứ hạng thì cảm thấy trường tư thục Bất Phàm này có mấy phần chính là thư viện Bất Phàm.
【Nhiệm vụ: Trách nhiệm của kế phụ】
【Mô tả nhiệm vụ: Độc thân đã nhiều năm, Tống Lại Tử không dễ dàng gì mới có một cặp nhi nữ, tuy rằng không phải là ruột thịt, nhưng thân là một nam nhân vừa có trách nhiệm lại yêu thương tức phụ, hắn ta cảm thấy cần phải suy xét đến tương lai của nhi nữ, vì thế đã đến xin vào tư thục Bất Phàm, trong mắt Tống Lại Tử chính là tiền đồ vô lượng】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
Quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Bộ Phàm cảm khái trong lòng.
Ai có thể ngờ được một tên đã từng là du côn vô lại lại là một người yêu thương tức phụ.
“Bái kiến tiên sinh!”
Thiện Tú Liên khẽ gập người thi lễ.
“Chào tiên sinh!”
Hai đứa trẻ kia cũng thi lễ chào hỏi Bộ Phàm.
“Chuyện của các ngươi, ta đã nghe Tống thúc nói đến, muốn học ở tư thục của ta cũng không thành vấn đề, chỉ là các ngươi sống ở trong trấn, việc đi lại có chút không thuận tiện!”
Bộ Phàm chắp tay, gật đầu, trước mặt người ngoài hắn vẫn rất giữ thể diện cho Tống Lại Tử.
“Thôn trưởng, điểm này ngài có thể yên tâm, Quyền Phú và Nguyệt Nhi sẽ ở chỗ ta, Tú Liên sẽ cách thời gian qua thăm hai đứa trẻ!”
Vẻ mặt Tống Lại Tử tràn đầy ý cười không che giấu được, tức phụ còn chưa cưới về nhà, nhưng có thể tạo quan hệ tốt với tử nữ cũng đã là không tồi.
“Vậy được!”
Bộ Phàm nhìn ra được Tống Lại Tử là thật lòng nghĩ cho hai đứa trẻ.
Hơn nữa xem phản ứng của hai đứa nhỏ đối với Tống Lại Tử, có vẻ cũng không phản cảm.
Nhưng Bộ Phàm nào biết.
Bởi vì dáng vẻ Thiện Tú Liên trời sinh yêu diễm động lòng người, vẫn luôn có một số du côn lưu manh đến quấy rối trêu chọc Thiện Tú Liên.
Mỗi lần nhìn thấy Thiện Tú Liên lặng lẽ rơi lệ, trong lòng hai nhi nữ của Thiện Tú Liên đều không dễ chịu.
Nhưng từ lúc Tống Lại Tử xuất hiện, những người xấu vẫn luôn ăn hiếp mẫu thân bọn họ cũng không dám đến nữa, khiến trong lòng hai đứa trẻ bất giác đã nhận định rằng Tống Lại Tử có thể bảo vệ tốt cho mẫu thân bọn họ.
“Quyền Phú, Nguyệt Nhi, mau qua đây cảm tạ tiên sinh!”
Thiện Tú Liên đưa mắt ra hiệu cho hai đứa nhỏ đến cảm tạ Bộ Phàm.
...
Sau đó.
Tống Lại Tử đưa Thiện Tú Liên và hai đứa nhỏ trở lại trong trấn.
Chạng vạng tối.
Tống Lại Tử đặc biệt đến cảm tạ hắn.
“Thôn trưởng, thật là cảm ơn ngài quá, ngài không biết ta tiễn ba mẫu tử Tú Liên trở về, nàng ấy cảm tạ ta bao nhiêu đâu?”
Tống Lại Tử hiểu rõ ban ngày Bộ Phàm đã cho hắn đủ thể diện trước mặt ba mẫu tử Thiện Tú Liên, hắn tự nhiên sẽ mang ơn đối với Bộ Phàm.
Dù sao thì hắn cũng biết từ khi năm người Thiết Đản đậu đồng sinh, trong thôn có bao nhiêu khuê nữ được gả ra ngoài, hoặc là nhà ai muốn gửi nhi nữ đến tư thục Bất Phàm học hành.
Nhưng vì tư thục Bất Phàm không thể chứa được nhiều người như vậy nên đã từ chối rất nhiều người.
“Chuyện này cũng không tính là gì, phải rồi, chuyện của các ngươi thế nào rồi? Có nói lúc nào thì thành thân không?” Bộ Phàm cầm sách lên, dựa vào ghế trúc nói.
“Sắp rồi!”
Tống Lại Tử gãi đầu, đột nhiên lại có chút nhăn nhó.
“Sao thế?”
Bộ Phàm nhìn ra được sắc mặt của Tống Lại Tử có chút không tự nhiên.
Lại vài ngày trôi qua.
Nhiệm vụ kế phụ của Tống Lại Tử đã hoàn thành.
Tiếp sau đó, xưởng xà bông thơm Thư Phục Giai của Chu Minh Châu chính thức được bán trên trấn.
Ban đầu việc kinh doanh xà bông thơm không có ai hỏi đến, nhưng đầu óc Chu Minh Châu nhanh nhạy, để Tống viên ngoại mang một ít xà bông thơm tặng cho một số người quen giàu có trên trấn.
Tống viên ngoại không phải người ngu ngốc, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã hiểu được dụng ý của Chu Minh Châu, nhưng trong lòng hắn ta vẫn có chút lo lắng.
Còn Chu Minh Châu lại không hề lo lắng chút nào.
Bởi vì nàng ta có tự tin, xà bông thơm sẽ được những quan lại quyền quý kia ưa thích.
Quả như dự đoán.
Những phụ nhân tiểu thư đã dùng thử xà bông thơm kia thì lập tức thích cảm giác được ngâm mình trong bọt bong bóng.
Tiếp đó những phụ nhân tiểu thư này mỗi lần ra ngoài gặp khách đều sẽ có người hỏi tại sao trên người bọn họ đều có hương thơm thoang thoảng.
Những phụ nhân tiểu thư này sẽ rất kiêu ngạo mà khoe mẽ là xà bông thơm Thư Phục Giai.
Dưới sự thổi phồng khoe mẽ của các phụ nhân tiểu thư ở trấn trên, xà bông thơm nhanh chóng được các quan lại quyền quý trong trấn biết đến.
Sau đó không ít phụ nhân tiểu thư đều phân phó cho hạ nhân của họ đi mua xà bông thơm.
Dần dần xà bông thơm vô tình đã tạo thành một cơn thủy triều, được giới phụ nhân tiểu thư quyền quý ưa chuộng mà nổi lên.
Bộ Phàm cũng không quá hiểu biết về những chuyện này.
Nhưng hắn hiểu rõ một điều, chính vào lúc phân xưởng của Chu Minh Châu khởi công.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất