Chương 120: Đại Nho
"Tiên sinh, vãn sinh là Phương Thành, tri huyện La Dương huyện!"
Vẻ mặt Phương Thành đầy cung kính. Chính là cái gọi là người có tài năng thì được tôn trọng, cho dù tuổi của hắn lớn hơn Bộ Phàm rất nhiều, nhưng về mặt học thức, hắn tự nhận mình không bằng đối phương.
Bộ Phàm lại không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao, hắn đã sớm biết thân phận của Phương Thành.
Nhưng vẻ mặt bình lặng như nước của hắn, trong mắt Phương Thành, lại chính là phong phạm của ẩn sĩ cao nhân, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay vậy.
"Phốc.” Ngay lúc đó, Tống Lại Tử lại phun một ngụm nước tới.
"Cái gì? Ngươi là tri huyện lão gia của chúng ta?"
Tống Lại Tử trừng lớn hai mắt, âm thanh cũng có chút run lên.
Sao có thể không run chứ?
Vừa rồi hắn đã không chút lưu tình bắt huyện lão gia đem phương thuốc trả lại cho hắn.
Trương Long cười lạnh. Bây giờ biết sợ hãi rồi sao, lúc nãy ngươi oai phong lắm mà.
Nhưng mà trước mặt Nho tu, hắn cũng không dám thể hiện ra một chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng là tại hạ!"
Phương Thành rất khách khí, hắn cũng không tỏ ra chút bất mãn nào dù lúc trước Tống Lại Tử không hề kiêng nể gì cả.
"Trời đất ơi, huyện lão gia, ngươi đã đến rồi. Tại sao không nói trước với ta một tiếng, ta sẽ bày ra mười bàn tiếp đãi ngươi!"
Tống Lại Tử "bụp" một cái rồi đứng lên, xoa xoa tay. Hắn nở nụ cười nịnh nọt ý như bộ dáng chó săn.
Bộ Phàm vội ho một tiếng. Tống Lại Tử này khiến hắn quá mất mặt rồi.
"Không cần không cần!" Phương Thành vội vàng xua tay, mồ hôi lạnh đã rịn trên trán.
Vừa rồi tiếng ho khan của ẩn sĩ có ý tứ gì?
Chẳng lẽ người ta cho rằng hắn là loại tham quan chuyên ức hiếp dân chúng kia?
"Lần này ta tới đây chỉ vì bái phỏng tiên sinh, hơn nữa từ trước đến nay ta đều không thích phô trương lãng phí!" Phương Thành lên tiếng giải thích.