Chương 155: Đại Nho
Trong lúc đó, hắn khẽ liếc mắt nhìn Bộ Phàm một cái, sợ Bộ Phàm lộ ra biểu tình không vui hoặc là không thoải mái.
"Đúng vậy, đại nhân nhà ta làm quan trong sạch, yêu dân như con."
Trương Long cũng là người có chút ánh mắt, tự nhiên hắn cũng rõ ràng không thể để Nho tu có chút thành kiến nào với bọn họ.
Thấy vẻ mặt Bộ Phàm không lộ ra chút biểu tình gì, hai người bọn họ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là thế, được Phương đại nhân ưu ái, tại hạ vô cùng cảm kích!"
Bộ Phàm cũng chắp tay, tuy rằng Phương Thành chỉ là tri huyện của thế tục, nhưng người ta đã từ nơi rất xa lặn lội tới đây bái phỏng hắn, hắn cũng nên cho đối phương vài phần mặt mũi.
"Không được không được! Tiên sinh mở thư viện ở La Dương huyện, không chỉ giáo hóa dân chúng một khu, còn dạy dỗ nhiều hiền tài lương đống như vậy cho ta, phải là vãn sinh cảm kích tiên sinh mới đúng!"
Phương Thành sợ hãi, hắn vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Phương đại nhân không cần làm như thế, đây là chuyện ta nên làm!"
Bộ Phàm vội vàng đỡ lấy Phương Thành.
Hắn đã có cái nhìn khác về Phương Thành này.
Hắn chỉ dạy dỗ được năm tú tài nhưng không có công danh gì, vậy mà đối phương chẳng những cực kỳ cung kính với hắn, còn không chút e dè đứng lên hành lễ cảm tạ.
Xem ra Phương Thành này thực sự là một vị quan tốt!
Mà Tống Lại Tử ở bên cạnh lại trợn mắt há hốc mồm.
Thôn trưởng cũng quá siêu rồi.
Ngay cả huyện lão gia trên huyện thành cũng đều khách khí với thôn trưởng như vậy.
…
Sau đó Bộ Phàm và Phương Thành cùng nói chuyện phiếm, nội dung trong đó đều là một ít tứ thư ngũ kinh.
Từ trước đến nay, Phương Thành vẫn cảm thấy học thức của mình không thấp.
Nhưng sau khi nói chuyện với Bộ Phàm, hắn mới phát hiện chút học thức này của hắn căn bản không đáng nhắc tới trước mặt vị ẩn sĩ Nho tu này.
Thậm chí, hắn cảm thấy học thức của vị ẩn sĩ Nho tu trước mắt này đã vượt qua tất cả những người hắn quen biết.
Hơn nữa vị ẩn sĩ Nho tu này lại tỏ ra cực kỳ khiêm tốn, thậm chí không có chút ngạo khí nào như những Nho tu hắn từng thấy trước kia, vì vậy trong lòng hắn càng thêm cung kính đối phương.
Đây mới là Nho tu chân chính.
Thấy sắc trời không còn sớm nữa, lúc này Phương Thành mới lấy lý do nha môn có việc để đứng dậy từ biệt, Bộ Phàm cũng nhiệt tình đưa bọn họ tới ngoài cửa.
"Đa tạ tiên sinh chỉ điểm!"
Trong lòng Phương Thành vô cùng cảm kích. Chỉ cùng vị ẩn sĩ Nho tu này nói chuyện trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy chung trà, nhưng hắn lại có cảm giác như được hưởng gió xuân, mang tới lợi ích không nhỏ.
【 Phương Thành sinh ra hảo cảm với ngươi, giá trị hảo cảm trước mắt là 90】
"Đừng nói vậy, về sau đại nhân có rảnh cứ đến thôn, chúng ta lại trao đổi một phen!"
Bộ Phàm cười nhàn nhạt một tiếng, hắn cảm giác Phương Thành này cũng không tệ lắm.
"Vậy đa tạ tiên sinh!"
Hai mắt Phương Thành sáng lên, hắn chắp tay hành lễ, có thể tham thảo với một vị Nho tu, đó chính là cơ duyên thật lớn với hắn.
…
"Xin hỏi đại danh của vị tráng sĩ này?" Trên đường trở về, Phương Thành khách khí nói.
"Ta nào có đại danh gì, người trong thôn đều gọi ta là Tống Lại Tử, huyện lão gia, ngươi cứ gọi ta là Tống Lại Tử đi!" Tống Lại Tử vui tươi hớn hở nói.
Đợi sau khi trở về, hắn nhất định phải khoe khoang với thê tử một chút, hắn cũng là người đã gặp qua nhân vật lớn nha.
"Hoá ra là Tống tráng sĩ!" Phương Thành chắp tay.
Thoạt nhìn Tống Lại Tử này có chút không đáng tin cậy, nhưng từ đoạn hội thoại trước đó của Tống Lại Tử và vị ẩn sĩ Nho tu kia, chỉ sợ quan hệ giữa hai người này không cạn.
Đi ngang cửa thôn, Phương Thành đã chú ý tới đám hài tử dưới tàng cây hoè.
Lúc trước, hắn đã nghe Tống Lại Tử nói những hài tử chơi cờ ở đằng kia chính là học tử của thư viện Bất Phàm.
"Chúng ta qua đó nhìn xem!"
"Đại nhân cũng có hứng thú với cờ vây?" Tống Lại Tử hiếu kỳ nói.
"Hiểu sơ một chút!" Phương Thành cười cười.
Đi lên phía trước, hắn lại phát hiện giờ phút này có hai thiếu niên đang đánh cờ, còn những hài tử chung quanh đều lẳng lặng nhìn, trong mắt chúng đầy vẻ chuyên chú.
Phương Thành nhịn không được gật đầu.
Quả nhiên không hổ là học tử do vị ẩn sĩ kia dạy dỗ.
Sau đó, Phương Thành nhìn sang bàn cờ, quân đen quân trắng ngươi tới ta đi, khiến cho càng xem hắn càng kinh hãi.
Tuy rằng tạo nghệ cờ vây của hắn còn không so sánh được với đại sư cờ vây, nhưng cũng xem như có chút sở thành.
Vậy mà giờ phút này, khi hắn tự so sánh với hai thiếu niên kia, Phương Thành lại có một loại cảm giác hơi hổ thẹn. Hắn không nghĩ tới trình độ cờ vây của hai thiếu niên này lại cao như thế.
Ngay cả học tử thư viện cũng lợi hại như vậy, thế thì tạo nghệ cờ vây của vị ẩn sĩ dạy bọn họ còn cao bao nhiêu.
Ngay lúc đó, một tiếng đàn tuyệt vời truyền ra, du dương trong suốt, như Thanh Loan chơi đùa giữa sơn tuyền.
Phương Thành bị tiếng đàn này hấp dẫn, hắn bước nhanh đi theo phương hướng tiếng đàn truyền đến.
Rất nhanh, đã tới ngoài cửa lớn tư thục.
"Tiếng đàn này từ tư thục truyền ra sao? Chẳng lẽ người đánh đàn cũng là đệ tử của vị tiên sinh kia?" Phương Thành giật mình.
"Đúng vậy, thôn trưởng chúng ta cái gì cũng biết một chút, chẳng những dạy bọn nhỏ chơi cờ, còn dạy bọn chúng đánh đàn, vẽ tranh!" Tống Lại Tử tự hào nói.
Ở những tư thục khác không có chuyện này, chỉ có tư thục của Ca Lạp thôn bọn họ mới có.
Biết một chút sao? Phương Thành lắc đầu cười khổ.
Khi nghe giai điệu du dương uyển chuyển của tiếng đàn kia, hắn chắc chắn trình độ của người đánh đàn đó cũng không kém hơn nghệ nhân tinh thông cầm nghệ.
Tinh thông thi thư, thư pháp, cờ vây, cầm nghệ, hội họa, y, vị ẩn sĩ này thật sự bác học đa tài.
Phải biết rằng, Nho tu bình thường không có cách nào tinh thông nhiều môn như vậy.
Chẳng lẽ vị ẩn sĩ kia là Đại Nho?
Trong đầu Phương Thành đột nhiên nảy ra một ý tưởng, sau đó hắn không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Lúc trước, hắn đã suy đoán tu vi của vị ẩn sĩ Nho tu kia vô cùng có khả năng đã vượt lên trên Học sĩ.
Mà trên Học sĩ chính là Đại Học sĩ, mỗi Đại Học sĩ đều có địa vị cực cao trên triều đình.
Mà trên Đại Học sĩ chính là Đại Nho, Đại Nho nào cũng có học thức uyên bác. Cho dù đương kim Thánh Thượng thấy họ cũng cần cung kính xưng hô một tiếng tiên sinh.