Chương 125: Hay Bộ Phàm Là... (1)
Phải biết rằng, từ sau khi Tống Tiểu Xuân bị Thiên Huyền môn đuổi về, cả người trở nên âm trầm đáng sợ, cho dù đối diện với hai người bọn họ, Tống Tiểu Xuân cũng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Thế nhưng giờ phút này, hắn lại nói lời xin lỗi với bọn họ.
"Không có việc gì, không có việc gì, nương không trách ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi!"
Tống Tiễn Thị nắm lấy tay Tống Tiểu Xuân, an ủi.
"Nương, ngươi yên tâm đi. Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ... làm các ngươi lo lắng nữa." Trong mắt Tống Tiểu Xuân đầy kiên định nói.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Hốc mắt Tống Tiễn Thị thoáng hồng, bà lấy khăn tay lau nước mắt.
Tống viên ngoại cũng có chút cay cay nơi sống mũi, nhưng ông phải bày ra bộ dáng nghiêm túc của một vị phụ thân, cho nên ông cố kìm nén lại, chỉ có thể xụ mặt xuống.
Kỳ thật cho tới bây giờ, phu thê Tống viên ngoại cũng không hề để ý quá mức tới chuyện Tống Tiểu Xuân có thể tu luyện hay không.
Thực sự ra, bọn họ cũng không hy vọng xa vời, tương lai nhi tử của mình có tiền đồ rộng lớn. Bọn họ chỉ cần hắn bình an lớn lên, cuối cùng sinh con nuôi cái. Chỉ cần như vậy, bọn họ đã cảm thấy mỹ mãn.
…
Vài ngày sau, cuối cùng Tống Tiểu Xuân cũng có thể đứng lên. Chuyện này lại một lần nữa làm cho phu thê Tống viên ngoại kinh hỉ không thôi.
"Nương, ta muốn đi ra ngoài một chút!"
Mấy ngày nay, Tống Tiểu Xuân vẫn một mực đứng ở trong viện. Hiện giờ, hắn đã có thể đi đường, cho nên hắn muốn đi ra bên ngoài một chút.
Phu thê Tống viên ngoại rất hiểu lý lẽ, vì vậy bọn họ cho một gã sai vặt cùng Tống Tiểu Xuân đi ra ngoài giải sầu.
Nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, Tống Tiểu Xuân có chút xuất thần.
Hắn không rõ ràng lắm giấc mộng kia có phải là sự thật hay không.
Bởi vì nếu là giả, vậy tại sao chiêu thức tâm pháp võ học ở bên trong lại có thể tu luyện được?
Nhưng nếu là thật, vậy hắn đã sống hai đời ư?
Tống Tiểu Xuân từng xem qua một cuốn cổ tịch ở Tàng Thư các bên trong Thiên Huyền môn.
Bên trong ghi chép về một loại bí pháp, khi tu vi đạt tới một trình độ nào đó, người tu luyện có thể mang theo trí nhớ của mình mà chuyển thế trùng tu.
Chỉ là phương thế giới này của hắn kém quá xa so với Thiên Vũ đại lục.
Võ giả Thiên Vũ đại lục tu luyện nội lực, dùng võ vi tôn, võ giả ở bên trong cũng không kém hơn so với tu sĩ Tu Tiên giới.
Nhưng tại phương thế giới này, cho tới bây giờ Tống Tiểu Xuân vẫn không hề nghe nói tới võ lâm cao thủ ở thế tục cường hãn như thế.
Nhưng mà thật sự có Nho tu.
Chỉ là người muốn trở thành Nho tu, sẽ phải chịu vô vàn gian nan.
Nếu nói người bình thường có một phần vạn tỷ lệ trở thành tu sĩ, vậy tỷ lệ tu sĩ có thể trở thành Nho tu, không còn nghi ngờ gì nữa cũng là một phần vạn.
Hơn nữa, từ nhỏ Tống Tiểu Xuân đã không có hứng thú gì với thư tịch.
"Di, không phải ngươi là Tống Tiểu Xuân sao?"
Ngay lúc đó, một thanh âm kinh ngạc vang lên, trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Tiểu Xuân.
Tống Tiểu Xuân nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy một thân ảnh duyên dáng đang đứng trước mặt hắn, hắn khẽ cau mày, tại sao hắn chưa từng gặp nữ nhân này?
"Ngươi đã tỉnh rồi sao? Còn có thể đi đường nữa?
Chu Minh Châu có chút trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện này thật đúng là kỳ quái, nam một lại đột nhiên tỉnh dậy rồi?
Hơn nữa chân còn không tàn phế?
Chẳng lẽ bạch nguyệt quang đã xuất hiện?
Nàng rất quen thuộc lối mòn này nha.
Tiểu nha hoàn ngốc bạch ngọt hầu hạ nam một đang hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng nam một không tỉnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được có người luôn tận tâm tận lực hầu hạ hắn.
Cũng bởi vì nha hoàn ngốc bạch ngọt này, nam một mới có thể nhanh tỉnh táo lại như vậy.
Mà nha hoàn ngốc bạch ngọt này chính là bạch nguyệt quang trong lòng nam một.
Ở thời điểm nam một u ám, nghèo túng nhất, đã mang lại cho cuộc đời nam một một tia sáng.
Sau đó ấy à, nha hoàn ngốc bạch ngọt đột nhiên biến mất, nam một tưởng lầm nữ phụ ác độc thành bạch nguyệt quang, còn tưởng tượng bạch nguyệt quang chân chính thành nữ hám giàu, trà xanh các loại...
Dù sao, cốt truyện này ngập tràn những cảnh ngược, thậm chí không ngừng ngược.
Cuối cùng, sẽ tới lúc nam một phát hiện ra mình bị lừa, hắn lại lần nữa theo đuổi bạch nguyệt quang.
Tóm lại, nội dung chính là ngược thê vui nhất thời, truy thê lửa thiêu người.
Phì phì.
Không cần kể chi tiết cũng biết có bao nhiêu máu chó.
"Ngươi là?"
Tống Tiểu Xuân nhíu mày, hắn nhìn Chu Minh Châu trước mặt đang chảy nước miếng, còn hiện lên vẻ mặt hoa si. Từ đáy mắt hắn hiện lên một tia chán ghét, nữ nhân này là ai vậy chứ.
"Thiếu gia, vị này chính là Minh Châu tiểu thư!" Gã sai vặt bên cạnh hắn thấp giọng nói.
"Ngươi là khuê nữ béo của Chu gia kia?” Tống Tiểu Xuân trừng lớn mắt.
Tại sao Chu Minh Châu này không giống với người trong ấn tượng của hắn?
Hắn nhớ rõ Chu Minh Châu kia là một cô nương cực kỳ béo, tại sao hiện giờ nàng trở nên thon thả như vậy, còn đẹp đẽ nhường này nữa chứ.
"Ta không thích nghe những lời này của ngươi. Ai chưa từng béo chứ? Ta còn nhớ rõ trước kia ngươi cũng béo bằng ta." Chu Minh Châu chống tay vào thắt lưng, giận dữ nói.
"Đã lâu không gặp!” Tống Tiểu Xuân có chút xấu hổ nói: "Ta còn có việc phải đi trước, tạm biệt."
Nhìn bóng dáng sốt ruột rời đi của hắn, Chu Minh Châu cười khanh khách nói: "Chẳng lẽ là đi tìm bạch nguyệt quang? Nhưng bạch nguyệt quang này là ai chứ?"
…
Tống Tiểu Xuân đi dạo một hồi lâu trong thôn.
Bỗng nhiên bên tai hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng người đọc sách.
Lần theo thanh âm đọc sách này, Tống Tiểu Xuân đi tới bên ngoài tư thục. Nhưng hắn không đi vào, chỉ đứng ngay ngoài cửa.
"Ừm?" Ngay khi ngẩng đầu nhìn lên tấm biển, Tống Tiểu Xuân không khỏi giật mình.
Thời điểm lần trước tới đây, hắn đã nhìn thoáng qua tấm biển của tư thục rồi.
Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy hai chữ "Bất Phàm" trên tấm biển thoạt nhìn có chút không tầm thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng lúc này, khi lại một lần nữa nhìn hai chữ ấy, hắn cảm nhận được một cỗ kiếm ý lạnh thấu xương ở giữa những hàng chữ.
Phải biết rằng ở trong mộng, hắn đã tới Thiên Vũ đại lục, cũng được tập luyện kiếm pháp, tự nhiên sẽ không nhìn lầm.