Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 126: Hay Bộ Phàm Là... (2)

Chương 126: Hay Bộ Phàm Là... (2)
"Ai khắc chữ trên tấm biển này?" Tống Tiểu Xuân nhìn về phía gã sai vặt dò hỏi.
"Nghe nói là thôn trưởng!” Gã sai vặt nghĩ nghĩ, sau đó thành thật trả lời.
Là hắn sao?
Tống Tiểu Xuân nhíu mày, tiếp theo hắn lại ngẩng đầu nhìn tấm biển.
Một lần này, khiến hắn càng kinh hãi hơn. Bởi vì chữ trên tấm biển đó, mỗi một nét bút mỗi một bức tranh, đều ẩn chứa cảm ngộ kiếm đạo vô cùng vô tận.
Trong lúc không hề hay biết gì, Tống Tiểu Xuân đã yên lặng chìm vào trong tấm biển.
Gã sai vặt đứng bên cạnh căn bản không dám quấy rầy Tống Tiểu Xuân, hắn đành phải lặng im chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, chỉ nghe thấy những âm thanh ồn ào chỉnh tề vang lên: "Hẹn gặp lại tiên sinh."
Tống Tiểu Xuân giật mình bừng tỉnh.
Sau đó, những hài tử rời khỏi tư thục.
"Ý, không phải là Tiểu Xuân ca ca sao?"
Không ít hài tử trong tư thục đều quen biết Tống Tiểu Xuân, chúng lễ phép chào hỏi Tống Tiểu Xuân.
Nhìn thấy một đám hài tử giống như tiểu thư sinh này, Tống Tiểu Xuân âm thầm cảm khái. Đúng là hắn nhìn Bộ Phàm không vừa mắt, nhưng điều đó cũng không ảnh hướng tới chuyện hắn bội phục năng lực dạy học của Bộ Phàm.
"Ừm? Sao ngươi lại tới đây?" Bộ Phàm tò mò nhìn về phía Tống Tiểu Xuân.
"Không phải ta đến tìm ngươi, ta chỉ đi ngang qua thôi!"
Tống Tiểu Xuân quay đi... Không cần biết là mơ, hay là thực, hắn đều không có một tia hảo cảm nào với Bộ Phàm, cho dù Tiêu Hỏa Hỏa kia từng trợ giúp hắn.
Nhưng khi tưởng tượng ra chuyện tấm biển kia, trong đầu hắn hiện lên một ý tưởng.
Hay Bộ Phàm là... không có khả năng.
Nếu người này là Nho tu, thế thì hắn chính là Thánh nhân.
Vậy chuyện kiếm ý ẩn chứa trong tấm biển kia, phải lý giải như thế nào?
"Ngươi khắc chữ trên tấm biển này?"
Tống Tiểu Xuân nâng tay lên, chỉ vào tấm biển tư thục.
"Đúng vậy, thế nào? Ta khắc cũng không tệ chứ?"
Bộ Phàm ngước mắt nhìn theo, có chút vừa lòng nhìn chữ viết trên tấm biển.
Nói thật. Hắn rất hài lòng với thư pháp của mình.
"Ngươi khắc như thế nào?"
Vừa nói xong, Tống Tiểu Xuân chỉ hận không thể đánh cho mình một bạt tai, lời này không phải vô nghĩa hay sao.
"Ta dùng kiếm khắc!"
Bộ Phàm cũng không biết Tống Tiểu Xuân đang nghĩ cái gì, hắn không hề giấu giếm nói.
"Ngươi biết dùng kiếm sao?" Tống Tiểu Xuân nôn nao
"Rất lạ ư? Phụ thân ta từng là thợ săn nổi danh trong thôn, từ nhỏ ta đã học mấy chiêu cùng hắn!" Bộ Phàm khoanh tay, cười yếu ớt nói.
Tống Tiểu Xuân cũng biết chuyện này.
Năm đó, phụ thân của Bộ Phàm chính là thợ săn nổi danh ở Ca Lạp thôn, tay không khiêng gấu chó, hoặc con cọp trở về thôn, khiến cho không ít người trong thôn sợ hãi.
Lúc ấy, hắn thực sự sùng bái, còn náo loạn trong nhà muốn học săn thú.
Nương của hắn cũng chiều theo ý hắn, lập tức mời hai người học võ từ trên trấn tới.
Nhưng không quá hai ngày, hắn cảm thấy tập luyện quá vất vả, vì vậy buông tha suy nghĩ tập võ trong đầu.
Nhưng mà, chỉ luyện mấy chiêu cũng có thể luyện được kiếm ý?
Dĩ nhiên Tống Tiểu Xuân không tin những lời này.
Ở trong mộng, hắn đã luyện hơn hai mươi năm kiếm pháp cũng không luyện tới tầng thứ này.
Hay là Bộ Phàm có thiên phú về kiếm pháp?
Nhìn thấy khuôn mặt Bộ Phàm này, Tống Tiểu Xuân lại nhớ tới bộ dáng Tiêu Hỏa Hỏa trở thành Võ Đế trong mộng.
Chẳng lẽ Bộ Phàm cũng có được thiên phú không giống người bình thường như Tiêu Hỏa Hỏa.
"Làm sao vậy? Tại sao cứ nhìn ta như vậy?"
Bị Tống Tiểu Xuân nhìn chằm chằm vào mặt, nhưng Bộ Phàm cũng không quan tâm lắm.
"Ngươi rất giống một người ta từng nhìn thấy trong mộng." Tống Tiểu Xuân nghiêm túc nói.
"Phải không? Có phải hắn cũng đẹp trai như ta hay không?" Bộ Phàm tự nhiên biết người Tống Tiểu Xuân nói tới là ai, nhưng hắn chỉ cười nói.
"Không phải, đều khiến người ta chán ghét như nhau!" Vẻ mặt Tống Tiểu Xuân không chút thay đổi nói.
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Nếu không phải trong ảo cảnh, hắn đã biết lúc nào Tống Tiểu Xuân cũng chú ý tới Tiêu Hỏa Hỏa, chắc chắn sẽ cũng tin lời này.
Thật sự là một nam nhân ngạo kiều!
"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?" Tống Tiểu Xuân do dự nói.
"Hả, chuyện gì?" Bộ Phàm cười nói.
"Kiếm ý trên nét chữ trên tấm bảng đó, sao ngươi luyện thành được?" Tống Tiểu Xuân nói: "Nếu ngươi không muốn nói thì bỏ đi, ta cũng không cần nghe!"
Bộ Phàm: "..."
Nếu không muốn nghe, ngươi còn hỏi làm con khỉ gì?
Nhưng mà, lại nói, trên tấm biển đó có kiếm ý sao?
Tại sao hắn không chú ý tới?
Hắn ngẩng đầu nhìn hai chữ trên tấm biển, chỉ thấy phóng khoáng tự nhiên thôi mà.
Nếu đặt ở kiếp trước, chắc chắn là thư pháp đại tài.
Nhưng mà nghĩ đến những chuyên gia dùng tóc dùng chân viết chữ ở kiếp trước, Bộ Phàm lại lắc đầu, chỉ sợ thư pháp của hắn sẽ bị những chuyên gia này cho là chữ chỉ có vỏ mà không có linh hồn.
"Ngươi muốn học sao?" Bộ Phàm cười nói.
Tống Tiểu Xuân trầm mặc.
"Ta có thể dạy cho ngươi!" Bộ Phàm nói.
"Ngươi muốn cái gì?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Tống Tiểu Xuân tỏ ra bình thản vô cùng, nhưng một tia sáng trong đáy mắt đã bán đứng tâm tình của hắn.
"Ta không cần ngươi làm cái gì cả." Bộ Phàm lắc đầu, hắn đi đến trước mặt Tống Tiểu Xuân.
"Muốn luyện được kiếm ý, rất đơn giản, mỗi ngày ngươi chỉ cần huy kiếm, một lần chưa được, thì trăm lần, trăm lần vẫn chưa được, vậy ngàn lần, ngàn lần vẫn chưa được, vậy thì vạn lần. Nếu vạn lần vẫn chưa được, thế thì huy kiếm trăm vạn, ngàn vạn lần!"
Bộ Phàm đá một cước, bắn mộc côn trên mặt đất lên trên tay, sau đó hắn bày ra động tác chém ngang, mỗi lần chém ngang đều sạch sẽ lưu loát.
"Vì sao lại cần huy kiếm?" Tống Tiểu Xuân nhíu mày.
"Tục ngữ nói, trăm khoanh vẫn quanh một đốm. Tất cả chiêu thức kiếm pháp, đều là từ một kiếm diễn biến thành vô số kiếm pháp, nếu ngay cả một kiếm cũng học không tốt, làm sao học được những thứ khác?"
Bộ Phàm chắp hai tay, đưa lưng về phía Tống Tiểu Xuân, một cỗ khí tức cao nhân đột nhiên bay ra.
Tống Tiểu Xuân ngây dại. Đây là người kia mà hắn biết sao?
"Ta nói với ngươi một câu nữa. Công phu không cần nhiều, mà quý ở chỗ tinh, vô số kiếm pháp cũng không bằng luyện một chiêu tinh thâm."
Nói xong Bộ Phàm di chuyển bước chân, chậm rãi rời đi.
"Công phu không cần nhiều, mà quý ở chỗ tinh, vô số kiếm pháp cũng không bằng luyện một chiêu tinh thâm."
Trong miệng Tống Tiểu Xuân thì thào, một tia mờ mịt trong mắt hắn dần dần trở nên sáng tỏ.
Khó trách, trước đây, hắn thường xuyên nhìn thấy Bộ Phàm chặt củi cho người dân.
Hoá ra năm đó, người ta đang luyện kiếm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất