Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 132: Khó Trách (2)

Chương 132: Khó Trách (2)
"Còn không qua đây cảm ơn tiên sinh!"
Tôn tam nương kích động, nàng đúng là hiểu rõ năm ngoái Bộ Phàm dạy dỗ năm đồng sinh.
Thật ra nàng không có yêu cầu quá lớn đối với hài tử, chỉ cần có thể biết vài chữ to, học thông minh với thôn trưởng một chút, tránh để về sau bị lừa còn giúp người ta đếm tiền.
"Cảm ơn tiên sinh!"
Ba hài tử lập tức cười vô cùng vui vẻ.
...
Sau đó Bộ Phàm và Chu Minh Châu từ biệt với ba mẹ con Tôn tam nương.
"Thôn trưởng, ta thấy, tư thục của ngươi cũng nên xây dựng thêm! Đừng sợ không có bạc, ta đưa bạc, coi như ta nhập cổ phần cho tư thục của ngươi, ta khẳng định về sau tư thục của ngươi sẽ tiền đồ vô lượng!"
Mắt Chu Minh Châu tỏa sáng.
Nàng đã sớm nhìn ra tư thục của thôn trưởng không giống bình thường, nói không chừng về sau còn có thể tạo ra mấy Trạng Nguyên.
Bây giờ đầu tư sớm, về sau nói không chừng sẽ có lợi nhuận không ngờ tới.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Bộ Phàm không chút do dự từ chối.
"Đừng có vô tình như thế, ngươi nghĩ lại xem, làm tư thục lớn một chút có thể nhận càng nhiều học sinh, có chỗ tốt đối với ngươi, về sau mỗi học sinh đều có tiền đồ vậy ngươi chính là trở thành danh sư nổi tiếng thế gian." Chu Minh Châu khuyên.
Danh sư nổi tiếng thế gian. Nghe đúng là không tệ. Nhưng hắn thèm sao? Không thèm. Mục tiêu của hắn từ trước đến nay là thành tiên.
"Chuyện này ngươi không cần phải nhắc tới!" Bộ Phàm chắp tay, đi trước một bước.
Nói đùa, mở rộng tư thục, một người còn dạy nhiều học sinh như vậy, chuyện tốn công mà không có kết quả này, hắn mới không đi làm.
Nhìn bóng lưng đi xa kia, Chu Minh Châu có chút trợn mắt hốc mồm.
"Không có hứng thú với bạc, cũng không có hứng thú với danh, về nữ nhân cũng không nghe nói từng đối tốt với tiểu cô nương nào trong thôn, thôn trưởng này cũng quá kỳ quái."
Chẳng lẽ? Trong đầu Chu Minh Châu hiện lên một hình ảnh không hài hòa.
Toàn thân run lên. Khó trách. Khó trách thôn trưởng đi gần với Tống Lại Tử bọn họ như vậy.
Mẹ nó. Bần ni có chút không giữ được!
...
Bộ Phàm không biết Chu Minh Châu suy nghĩ gì.
Ngày hôm sau.
Hắn giới thiệu ba hài tử Phương Hạo Kiệt làm quen với hài tử trong tư thục. Hài tử tư thục phản ứng vô cùng nhiệt tình.
Dù sao mỗi lần có học sinh mới đến tư thục, chứng tỏ bọn họ sẽ trở thành sư huynh sư tỷ.
Đối với tiểu sư đệ, bọn họ đương nhiên cực kỳ hoan nghênh.
Sau khi tan học, Phương Hạo Kiệt cùng hai người muội muội vô cùng vui vẻ về nhà, mà Tôn tam nương cũng vừa tan ca trở về.
"Thế nào rồi? Ở tư thục được không?"
Thấy bộ dáng vui vẻ kia của ba hài tử, Tôn tam nương sao không đoán ra chắc chắn bọn chúng ở tư thục rất tốt.
"Vô cùng tốt, tiên sinh và sư huynh, sư tỷ đối xử với chúng ta vô cùng tốt!"
Người nói chính là tiểu khuê nữ Phương Văn Văn của Tôn tam nương.
Bây giờ, khuôn mặt nhỏ của Phương Văn Văn rất là vui vẻ, nói chuyện xảy ra ở tư thục cho Tôn tam nương nghe.
"Vậy về sau các con cần phải biết ơn tiên sinh, nếu không phải là tiên sinh, các con cũng sẽ không đọc sách ở tư thục, càng sẽ không ở chỗ này!" Tôn tam nương giáo dục ba hài tử nói.
"Nương, chúng ta biết!"
Ba người Phương Hạo Kiệt gật đầu. Bọn họ cũng phát hiện Ca Lạp thôn không giống với thôn bọn họ.
Từ sau khi cha đi, bọn họ luôn bị hài tử trong thôn bắt nạt, cười nhạo bọn họ là hài tử không có cha, nương cũng thường khóc trong đêm.
Nhưng từ khi đi tới Ca Lạp thôn, các hương thân rất tốt với bọn họ, giúp bọn hắn dọn dẹp phòng, tiên sinh còn tìm công việc giúp nương.
Đám bạn trong tư thục không có một người nào cười nhạo bọn họ là hài tử không có cha, còn an ủi bọn họ không cần đau lòng, cố gắng học tập với tiên sinh.
Ở đây, khiến cho người ta có một cảm giác rất nhẹ nhàng.
"Các con ở nhà, nương đi xem thôn trưởng có cần giúp đỡ hay không?"
"Được, nương!"
Tôn tam nương hấp chút bánh bao, sau khi cho hài tử nhét đầy bụng, dặn dò ba hài tử một tiếng, đi ra ngoài.
...
Dưới cây đào.
Bộ Phàm đang xem sách, Chu Minh Châu và Hỏa Kỳ Lân bận rộn ở trong phòng bếp, bỗng nhiên nhìn thấy Tôn tam nương đứng ở ngoài cửa.
"Tôn di, sao ngươi lại tới đây?" Bộ Phàm vội vàng đứng dậy.
"Thôn trưởng, ta tới ghé thăm nhà ngươi có cần ta làm việc hay không?" Tôn tam nương cười nói.
"Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhà ta ngươi cũng thấy đấy, đâu cần người hỗ trợ?"
Sao Bộ Phàm không rõ Tôn tam nương đây là muốn trả ơn, lắc đầu.
"Ta có thể..."
Tôn tam nương vừa nói ra miệng. Nhìn thấy Chu Minh Châu và Hỏa Kỳ Lân bưng đĩa ra.
"Đông gia, các ngươi?"
Vẻ mặt Tôn tam nương sửng sốt, nhìn Chu Minh Châu một chút, lại nhìn Bộ Phàm một chút.
"Tôn di, bình thường Minh Châu sẽ tới đọc viết chữ với ta, thấy ta không biết nấu cơm thuận tay làm giúp ta."
Bộ Phàm biết Tôn tam nương chắc đã hiểu lầm gì đó, vội vàng giải thích.
"Đúng vậy, Tam tỷ, ngươi không biết thôn trưởng để một hài tử sáu bảy tuổi như Lân Nhi nấu cơm, ta thấy đau lòng, nên giúp nấu cơm một tay!"
Chu Minh Châu vẫn không quên ghét bỏ liếc Bộ Phàm một cái.
Lúc trước thấy Hỏa Kỳ Lân nấu cơm ở phòng bếp dọa nàng không nhẹ.
Bộ Phàm có chút xấu hổ sờ lên mũi. Nói thật trước kia đa số là hắn nấu cơm, chỉ là lần kia Hỏa Kỳ Lân nấu cơm đúng lúc bị Chu Minh Châu nhìn thấy.
"Ta hiểu ta hiểu!”
Thấy bộ dáng của hai người, trong lòng Tôn tam nương vui vẻ. Hai người này rõ ràng là che giấu.
Nhưng mà một nam nhân chưa lập gia đình, một nữ nhân chưa gả, tuổi tác lại phù hợp, nàng cũng sẽ không nói gì.
Chỉ là nàng vốn nghĩ một nam nhân như thôn trưởng mang theo một tiểu nữ oa, chắc chắn trong nhà thiếu người nấu cơm nên đến giúp đỡ.
Bây giờ không có cơ hội mất rồi. Dù sao nàng làm việc ở xưởng đương nhiên biết trù nghệ của Minh Châu rất tốt.
"Thôn trưởng, ta thấy quần áo của Lân Nhi đều bị rách, có cần ta may vá lại một chút hay không? Trước kia ta ở nhà thường xuyên thêu thùa, nên may vá một chút quần áo vẫn rất đơn giản." Bỗng nhiên Tôn tam nương thấy tay áo của Hỏa Kỳ Lân bị rách, vội vàng mở miệng.
"Chuyện này sao có thể làm phiền ngươi?"
Bộ Phàm còn muốn cự tuyệt, nhưng Tôn tam nương lắc đầu.
"Không phiền không phiền!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất