Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 133: Cha Nuôi Con

Chương 133: Cha Nuôi Con
Thấy Tôn tam nương khăng khăng Bộ Phàm cũng không nói được gì. Bộ dáng đối phương rõ ràng là không làm vài việc gì đó thì sẽ không đi.
Cuối cùng Bộ Phàm vẫn lấy một chút quần áo cần may vá của Hỏa Kỳ Lân ra ngoài. Nha đầu Hỏa Kỳ Lân này thích chơi đùa với hài tử tư thục, làm hư cũng không chỉ một bộ quần áo. Mà hắn ngược lại không có.
"Tam tỷ, chỉ là sinh sai thời đại, nếu không thì với tính tình của Tam tỷ cũng là nữ cường nhân đấy!" Chu Minh Châu lắc đầu cảm khái.
Có lẽ vậy. Nhìn qua bóng dáng uyển chuyển đi xa kia.
...
Hai ngày sau. Tôn tam nương đưa quần áo may vá xong quay lại.
"Tôn di, nha đầu Lân Nhi kia lại không vội mặc, ngươi không cần đem quần áo may vá xong đến nhanh như vậy?"
Bộ Phàm bất đắc dĩ.
Ban ngày Tôn tam nương phải làm việc ở xưởng, chỉ có lúc buổi tối mới may vá quần áo, hai ngày may vá xong quần áo chỉ sợ mấy tối không ngủ rồi.
"Không có việc gì, dù sao ta cũng không có việc gì làm, nên may vá cho xong những quần áo này!" Tôn tam nương cười nói.
Bộ Phàm cũng không biết nên nói gì, đành phải nhận quần áo, để vào gian phòng của Hỏa Kỳ Lân.
"Đúng, Tôn di, quan hệ của ngươi và Tôn gia thế nào rồi?" Bộ Phàm giương mắt nói.
Tôn tam nương trầm mặc. Bộ Phàm biết chỉ sợ quan hệ của hai cha con này còn chưa hòa hoãn chút nào. Xem ra phải bắt đầu từ phía Tôn Đại Trụ kia.
Dù sao Tôn tam nương bên này không nhiều vấn đề lắm, có vấn đề chính là Tôn Đại Trụ.
...
Ban đêm một bóng người lặng lẽ không một tiếng động đi vào nhà Tôn Đại Trụ. Người này không phải ai khác chính là Bộ Phàm. Lần này là một mình Bộ Phàm tới, mà Hỏa Kỳ Lân và tiểu bạch lư bị hắn cho ở nhà.
Chuyện này làm khuôn mặt nhỏ của Hỏa Kỳ Lân ủy khuất đến rơi nước mắt. Nha đầu này biết có trò hay, sớm đã chuẩn bị một thùng bắp rang lớn.
Chuyện này sao Bộ Phàm có thể chịu được. Hắn đi làm chuyện đứng đắn nha đầu này lại coi như đi xem phim.
Lắc đầu. Bộ Phàm ôm một thùng bắp rang lớn, bước vào phòng Tôn Đại Trụ. Một tay bấm niệm pháp quyết, bố trí cấm chế cách âm trong phòng.
Tiếp theo, thi triển Thiên Đạo Luân Hồi Công, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một chùm sáng nhỏ trúng vào chỗ mi tâm của Tôn Đại Trụ.
Lần này, hắn dùng không phải là Tống Tiểu Xuân tạo mộng kia, mà là Chu Bà Tử dự chi mộng.
Chính là chuyện thật sự sẽ xảy ra nếu như Tôn tam nương bị Tôn Đại Trụ đuổi về nhà chồng.
Mở đầu. Tôn Đại Trụ là một a phiêu. A phiêu chính là thứ mà người không thấy được.
Ở trong mơ Tôn Đại Trụ nhìn thấy bản thân vất vả lắm mới khuyên Tôn tam nương về nhà chồng được. Vốn dĩ hắn nghĩ rằng đây là một lòng tốt, cảm thấy nếu bà bà Tôn tam nương không tốt đến mức nào thì cũng sẽ không hại bốn người Tôn tam nương.
Nhưng khi Tôn Đại Trụ theo Tôn tam nương trở lại nhà chồng, mới biết được Tôn tam nương sống không dễ dàng đến cỡ nào.
Ánh mắt của các hán tử trong thôn không có ý tốt, đám phụ nhân ghen ghét coi thường, bà bà không tin tưởng, Tôn Đại Trụ đau lòng rồi.
Nhất là nghe lời bàn tán xung quanh, Tôn Đại Trụ rất muốn lớn tiếng nói cho những người lắm mồm này. Khuê nữ của ông ta không phải loại người như vậy.
Nhưng người xung quanh căn bản không nhìn thấy Tôn Đại Trụ.
Nhìn thấy khuê nữ bởi vì không có trượng phu, chỉ có thể thêu thùa không biết ngày đêm, nuôi sống ba đứa hài tử.
Chính là vẫn ăn bữa nay không có bữa sau như trước. Mượn bạc của bà bà, còn bị bà bà nhục nhã một trận, Tôn Đại Trụ chỉ cảm thấy còn đau lòng hơn so với bị kim châm.
Đây chính là khuê nữ ông ta nuôi rất nhiều năm. Sao có thể bị người khác sỉ nhục như thế.
Vất vả lắm mới nhịn đến khi hài tử lớn lên, yêu cầu bà bà tiền bồi thường và khế ruộng đất năm đó. Nhưng chút tiền bồi thường và khế đất kia bị bà bà cho tiểu nhi tử mua cửa hàng trên trấn, nói cái gì mà có bạc còn sẽ cho Tôn tam nương.
Tôn tam nương muốn lý luận. Nhưng người trong thôn và thôn trưởng đều đứng về phía bà bà kia. Bọn họ đều cảm thấy để bạc ở trong nhà còn không bằng cầm tới trên trấn làm chút mua bán, về sau nói không chừng có thể kiếm đồng tiền lớn.
Tôn Đại Trụ rất muốn nói đừng tin bọn họ, bọn họ đều lừa gạt ngươi, khoản tiền kia sớm bị tiểu thúc của ngươi thua sạch.
Nhưng Tôn tam nương không nghe được, yên lặng khóc trong đêm, lại lo lắng ầm ĩ tới hài tử đang ngủ, không dám khóc lớn tiếng. Nước mắt của Tôn Đại Trụ tuôn đầy mặt.
Sau khi thấy đã khóc đủ, Tôn tam nương lại bắt đầu thêu thùa dưới ánh đèn lờ mờ.
"Tam nương đừng thêu, thêu nữa mắt sẽ hỏng mất."
Tôn Đại Trụ muốn ngăn nữ nhi thêu thùa lại, nhưng tay căn bản không đụng được vào Tôn tam nương.
"Đừng thêu, đừng thêu, cha nuôi con!"
"Cha nuôi con!"
Tôn Đại Trụ tỉnh dậy từ trong mộng, đầu đổ đầy mồ hôi, lúc này mới chú ý tới hoá ra hắn đang ngồi trên giường, xung quanh là một mảng đen kịt.
Lúc này, bạn già đang ngủ ở bên cạnh.
"Lão đầu tử, ông bị sao thế? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, hoảng sợ cái gì?"
Đôi mắt Tôn Trương Thị mơ màng buồn ngủ từ trên giường bò dậy, nhìn về phía Tôn Đại Trụ mồ hôi đổ đầy đầu còn chưa lấy lại được tinh thần ở bên cạnh, nghi hoặc nói.
"Lão bà tử, ta vừa mới mơ thấy tam nương, mẹ chồng của tam nương đối xử với nó không tốt, tam nương chỉ có thể dựa vào thêu thùa để sống qua ngày, mắt cũng đều bị hỏng rồi! !"
Tôn Đại Trụ nuốt nước miếng, lau mồ hôi ở trên mặt, kể lại chi tiết chuyện mình thấy trong mơ.
"Ngươi ấy à, chết vì sĩ diện, nói ngươi thương tam nương, ngươi còn không tin, hiện tại gặp ác mộng rồi chứ gì?" Tôn Trương Thị trợn mắt nhìn Tôn Đại Trụ một cái.
"Cái này gọi là gì ấy nhỉ, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy."
Khuôn mặt của Tôn Đại Trụ lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lẽ nào chỉ là một giấc mộng?
Nhưng nghĩ tới cảnh ngộ của tam nương, ông ta lập tức xuống giường.
"Không được, ta phải đi xem tam nương thế nào rồi!"
"Lão đầu tử này sao ngươi nghĩ gì là làm ngay thế, nửa đêm nửa hôm còn tới nhà tam nương, ngươi không ngủ thì tam nương và bọn trẻ cũng phải đi ngủ chứ!"
Tôn Trương Thị vội vàng kéo Tôn Đại Trụ lại.
"Nhưng..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất